Tôi gắp một con tôm cay, đặt vào đĩa của anh.
"Ăn đi, tay nghề của bác Vương anh biết rồi mà, trước giờ anh thích nhất món này."
Anh đeo găng tay dùng một lần, những ngón tay thon dài lão luyện lột vỏ tôm.
Rồi anh đặt con tôm gọn gàng vào đĩa của tôi.
Tôi máy móc ăn vài miếng, nhưng vị nhạt như nhai rơm.
Nuốt xuống được rồi, dạ dày tôi bắt đầu cuộn lên từng hồi.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Tống Dật vừa đưa nước cho tôi súc miệng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Vợ ơi, chẳng lẽ là...?"
Tôi theo phản xạ phủ nhận ngay:
"Không phải đâu, chắc do dạ dày không ổn, em đi bác sĩ kiểm tra rồi."
Trước khi làm rõ sự thật, tôi sẽ không để có con.
Trở lại bàn ăn, bác Vương đã dọn lên món cháo nóng dễ tiêu.
Tôi uống vội vài thìa.
Bữa tối đáng lẽ để kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, cuối cùng kết thúc chóng vánh.
Tống Dật đẩy chiếc túi về phía tôi.
"Vợ ơi, kỷ niệm ba năm ngày cưới vui vẻ."
Cùng với đó, là một bó hoa dành dành – loài hoa tôi thích nhất.
Lẽ ra tôi nên vui mừng.
Nhưng mọi cảnh tượng trước mắt lại trùng khớp kỳ lạ với lời Thẩm Tĩnh nói.
Tôi run rẩy mở hộp quà, lấy chiếc túi ra.
Lật qua lật lại kiểm tra.
Là hàng thật.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, người bạn trai mà Thẩm Tĩnh nói không phải là Tống Dật.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn của cô ấy lại đến:
"Chị ơi, sao mãi không trả lời em vậy? Chị đi kiểm tra anh ấy rồi à?"
"Chị không tin anh ấy đúng không? Hihi~"
"Em biết chị cũng không tin em đâu."
"Nhưng hôm nay em cũng nhận được hoa dành dành đấy, đẹp lắm."
"Chị có gu thật đó, thứ chị thích, em cũng thích nha."
Trong ảnh, bó hoa dành dành trắng muốt đọng sương.
Chiếc nơ ren tinh tế, giống hệt bó hoa tôi nhận được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/nhan-tinh-cua-chong-voi-va-muon-ra-oai/3.html.]
Tin nhắn của Thẩm Tĩnh tiếp tục dồn dập:
"Chị ơi, em biết chị tin anh ấy hơn."
"Dù em với anh ấy mới quen 10 tháng, không bằng chị quen anh ấy 10 năm."
"Nhưng anh ấy nói với em, bọn em là tri kỷ."
"Nghe cũng buồn cười, em còn quên mất tri kỷ nghĩa là gì, tra mới biết là soulmate đó."
"Chị biết soulmate nghĩa là gì chứ?"
Tâm trạng tôi dần sụp đổ.
Lý trí tôi muốn tin Tống Dật, vì chúng tôi đã quen nhau mười năm.
Cùng đến từ một thị trấn nhỏ, hiểu rõ gốc gác của nhau.
Nhưng những lời của Thẩm Tĩnh như từng mũi kim nhọn hoắt, đ.â.m thẳng vào tim tôi.
"Vợ ơi, em đang xem gì mà chăm chú thế?"
Có lẽ thấy tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, Tống Dật ghé sát lại.
Anh vừa tắm xong, những giọt nước còn đọng trên tóc.
Giọng nói dịu dàng, lả lơi ngay bên tai, khiến tôi càng thêm căng thẳng.
"Tống Dật, anh có gì giấu em đúng không?"
Tống Dật sững lại một lúc.
Rồi anh nhìn sang chiếc điện thoại tôi đặt trên giường.
Ngay lập tức, anh nổi đóa:
"Cái con điên Thẩm Tĩnh đúng không? Mẹ nó, dám giở trò với em à? May mà anh đã đề phòng trước!"
Anh gọi ngay cho trợ lý Trương Khải.
Trương Khải đã theo anh ba năm, làm việc rất chu đáo.
Rất nhanh sau đó, tôi nhận được một đoạn video và tin nhắn thoại trên điện thoại.
"Giám đốc Tô, hôm nay tôi và Giám đốc Tống đi công tác về, bị thực tập sinh Thẩm Tĩnh lừa đến căn hộ của cô ta. Cô ta dọa tự tử, ép Giám đốc Tống ở lại ăn cơm. Giám đốc Tống giả vờ phối hợp để ổn định tâm lý cô ta. Sau đó chúng tôi đã báo cảnh sát, toàn bộ quá trình tôi đều ghi lại."
Video dài nửa tiếng.
Tống Dật vừa xem video, vừa giải thích từng chi tiết cho tôi:
"Con nhỏ Thẩm Tĩnh đó là thực tập sinh bộ phận thiết kế năm ngoái, làm được gần một năm rồi."
"Anh với nó vốn chẳng có giao thiệp gì. Nhưng ba tháng trước, anh cần gấp một tấm poster quảng cáo. Bộ phận thiết kế quá bận, nên giám đốc thiết kế giao việc đơn giản này cho nó."
"Nhưng nó làm tệ quá, để tiết kiệm thời gian, anh đành phải chỉ dẫn từng chỗ một."
"Đó là lần duy nhất anh tiếp xúc với nó."
"Rồi hôm nay, tự dưng nó gọi điện bảo nhà bị trộm. Nghĩ là phải bảo vệ nhân viên, anh và Trương Khải cùng đến xem, đồng thời báo cảnh sát."
"Đến nơi thì nó bày biện sẵn một bàn ăn, bảo là hiểu lầm, nằng nặc đòi anh ở lại ăn cơm. Nghĩ là không được báo án giả, nên Trương Khải hủy cuộc gọi."
"Bọn anh chuẩn bị rời đi thì nó cầm d.a.o tự cắt tay, bảo là món này nấu riêng cho anh, bắt anh phải ăn."
"Trong tình huống đó, anh đành phải cầm bát cháo lên uống để an ủi nó, rồi Trương Khải tranh thủ báo cảnh sát. Cuối cùng mới thoát được. Cảnh sát đến giáo huấn nó xong, mọi chuyện kết thúc."