NHẪN ĐÔNG - Chương 8: Mười năm, chỉ một ngọn đèn

Cập nhật lúc: 2025-04-18 18:41:01
Lượt xem: 381

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

 

Dân làng quanh vùng thấy ánh lửa trong đêm, vội báo lên lý chính.

 

Lý chính lại trình lên huyện.

 

Đến khi nha sai và bộ khoái kéo tới, thì đã là chạng vạng hôm sau.

 

Tuy Kiều Duẫn Trí làm mất công văn bổ nhiệm, nhưng vẫn còn ngư phù làm bằng chứng thân phận.

 

Tri huyện đích thân đến thăm hỏi, rồi điều tra xét hỏi đủ điều, dây dưa mất bốn năm ngày trời.

 

Cuối cùng xác nhận thân phận các khách trọ, cũng tin chắc đám tiểu nhị và chủ quán đã lặng lẽ bỏ trốn sau vụ cháy, bèn hoàn trả lộ chiếu, ai nấy lại có thể tiếp tục hành trình.

 

Có điều, không ít người bị mất trộm tài vật trong đám cháy, vừa cháy vừa bị cướp, tổn thất nặng nề, đành phải quay về.

 

Ta tìm Trình Tứ Hải, hỏi hắn ta thiệt hại ra sao, hắn cười lớn:

 

“Làm bảo tiêu thì chính là đi trên con đường hiểm.

 

Hàng của bọn ta bọc ba lớp vải dầu, mặc kệ mưa hay lửa, đều không sợ.”

 

Ta cúi thấp người, hành đại lễ ba lạy:

 

“Lần này nhờ nghĩa sĩ cứu mạng, cả chủ lẫn tớ đều mang ơn ngài.”

 

Hắn vội ngăn lại:

 

“Xấu hổ, xấu hổ.

 

Cô nương cũng là người giỏi võ, lại thông minh lanh lẹ.

 

Nếu bằng lòng kết bạn, ngày nào đến phủ Thông Châu, cứ đến tìm Trình Tứ Hải ở Tứ Hải tiêu cục, ta nhất định sẽ tiếp đãi.”

 

Ta thấy hắn hào sảng, cũng không khách khí, chỉ gật đầu cáo biệt.

 

Sau chuyện đó, Kiều Duẫn Trí đột nhiên khách khí với ta hơn rất nhiều — đến mức có chút… xu nịnh.

 

Ta trừng mắt với Mạnh Lê Nhụy:

 

“Cô gia đây là cảm ơn ta hay sợ ta vậy?”

 

Nàng trêu lại:

 

“Chắc ngay cả chính hắn cũng chẳng rõ.”

 

Vài hôm sau, đến phủ Ích Châu.

 

Kiều Duẫn Trí tới nha môn nhận chức.

 

Vì công văn bị thiêu mất, phải lo liệu đủ thứ, lại nhờ tiếng thơm của phủ Định Viễn Hầu, hắn bận rộn hết yến tiệc lại giao tiếp, bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.

 

Mạnh Lê Nhụy mấy lần định nói lại thôi.

 

Ta tính tình nóng nảy, không ưa cái kiểu rụt rè của nàng, bèn hỏi:

 

“Tiểu thư có điều gì thì cứ nói thẳng.”

 

Nàng kéo tay ta, cười dịu dàng, rồi lấy ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt ta:

 

“Thực ra ta và phu quân đã bàn từ sớm.

 

Chỉ là gần đây hắn bận rộn, nên chưa nói với ngươi.

 

Ngươi là do bọn buôn người bán cho Mạnh phủ, vốn không liên quan đến phủ hầu.

 

Giấy bán thân mẫu thân đã giao cho ta từ lâu…

 

Chỉ là ta ích kỷ, không nỡ để ngươi rời đi, nên giấu mãi đến giờ.”

 

Ta không nói gì, cầm giấy lên xem.

 

Chỉ một tờ giấy mỏng manh, lại định đoạt vận mệnh ta — là một kẻ thấp hèn, không được tự do.

 

Mạnh Lê Nhụy tưởng ta giận, vội giải thích:

 

“Ta biết ngươi không còn người thân, lại không muốn lấy chồng.

 

Nếu không nghĩ cho ngươi một con đường, lúc này đưa giấy ra, lại giống như muốn đuổi ngươi đi, nên ta cứ giấu mãi.”

 

Ta khẽ vuốt tóc nàng như mẫu thân vuốt con:

 

“Mạnh phủ với ta, có ơn tái sinh.”

 

Nàng không nhịn được nữa, òa khóc, ôm chặt lấy ta:

 

“Không… không phải vậy…

 

Nhẫn Đông, là ngươi đã cứu ta, cứu cả nhà Mạnh gia…

 

Một lần là danh tiết, một lần là tính mạng.

 

Ngươi chẳng cần gì, ta chỉ có thể… cho ngươi tự do…”

 

Nàng nói không sai.

 

Ta vốn đơn độc, danh lợi thế tục đều là xiềng xích.

 

Năm mười ba tuổi bước vào Mạnh phủ, ta rách rưới, đầy tay nứt nẻ.

 

Lão gia muốn tìm nha hoàn mới cho tiểu thư, thấy ta thô kệch thì sai vào hậu viện quét tước, khỏi cần mấy tiểu tư lui tới.

 

Lần đầu thấy tiểu thư, nàng cười như hoa hải đường nở rộ, nói nhẹ như gió xuân:

 

“Việc nặng nhọc ngoài sân, để tiểu tư làm đi.”

 

Biết ta biết chữ, nàng cho ta theo hầu bên người, sắp giấy bút, gấp y phục.

 

Thấy ta lén đọc sách, nàng giả vờ không thấy, chỉ dặn:

 

“Sau này, sách vở để ngươi lau dọn hàng ngày.”

 

Thấy ta nổi chàm đông, ngứa như kiến cắn, mỗi mùa đông nàng đều nhét cho ta một hộp mỡ lửng.

 

Cho đến khi tay ta lành hẳn.

 

Ta từng hứa.

 

Thật nực cười, ta không có gì cả, mà lại thầm hứa:

 

Nếu nàng cần, ta nguyện dốc lòng bảo vệ, không rời không bỏ.

 

Khi nào nàng cho ta tự do, ta sẽ đi tìm gia đình, tìm lại thân thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/nhan-dong/chuong-8-muoi-nam-chi-mot-ngon-den.html.]

 

Sau sự cố ở chùa Kim Đỉnh, nàng được cả nhà bảo vệ chặt chẽ, đến cổng phủ cũng không được bước ra.

 

Ta làm việc trong bếp, mỗi khi thấy ánh mắt ghét bỏ của phu nhân, chỉ thấy thế cũng tốt.

 

“Trở về kinh hay đi Thông Châu?”

 

Nàng hỏi, ý trong lời đã rõ.

 

Ta cười:

 

“Có lẽ vậy, mà cũng có thể chẳng nơi nào.

 

Dù sao thiên hạ rộng lớn thế kia, ai nói chắc được?”

 

Ta từng như cỏ dại, như bèo trôi.

 

Nhưng giờ đây, ta có d.a.o trong tay.

 

Ai dám nói… ta chỉ có thể sống như vậy cả đời?

 

Phiên ngoại:

 

Giang hồ truyền rằng — tiêu đầu Trình Tứ Hải của Tứ Hải tiêu cục, là đệ nhất nhanh đao thiên hạ.

 

Chuyến áp tiêu từ Ích Châu về kinh, là “hồng tiêu” — quý giá phi thường.

 

Chỉ cần nhìn cờ tiêu cục phất trên xe, bọn sơn tặc đã dạt ra hết.

 

Nhưng lần này lại đụng phải những kẻ liều mạng, quyết đoạt một mẻ lớn.

 

Chủ tiêu lo lắng:

 

“Trình tiêu đầu, mời huynh áp tiêu lần này, rốt cuộc là may hay rủi đây?”

 

“Ha ha ha…”

 

Trình Tứ Hải chỉ cười lớn, xem đó như lời khen.

 

Trong xe vang lên giọng nữ dịu dàng:

 

“Phu quân đừng đùa, mời được Tứ Hải tiêu cục thì đã là ổn thỏa.”

 

Một giọng trẻ con ngây thơ vang lên:

 

“Mẫu thân, đi áp tiêu là gì vậy?”

 

Trình Tứ Hải đáp:

 

“Là rong ruổi bốn phương, coi thiên hạ là nhà.”

 

Đứa trẻ cười:

 

“Vậy chúng ta cũng coi thiên hạ là nhà rồi sao?”

 

Trình Tứ Hải bật cười lớn:

 

“Công tử đùa rồi, lệnh tôn hồi kinh nhậm chức, đó gọi là cao thăng.

 

Công tử sinh ra ở Ích Châu, chưa từng về kinh đúng không?”

 

Chủ tiêu lo lắng:

 

“Gần tới ranh giới Ích – Tần rồi, nghĩ lại năm xưa, lòng vẫn thót tim.”

 

Trình Tứ Hải cười:

 

“Phải, ta và Kiều đại nhân chính là gặp nhau tại đây.”

 

Kiều Duẫn Trí hỏi trêu:

 

“Ngươi thật lòng mà nói, bao năm qua, có từng gặp lại Nhẫn Đông chưa?”

 

“Nhẫn Đông thì chưa.

 

Nhưng nghe giang hồ đồn, dạo gần đây xuất hiện một đao khách dùng d.a.o bếp, thân thủ quỷ thần, chưa ai thấy mặt thật.”

 

Kiều Duẫn Trí cười:

 

“Thế thì đúng là phong cách của nàng ấy rồi.”

 

Trình Tứ Hải đang định phụ họa thì đột nhiên ra hiệu mọi người dừng lại.

 

Tiêu sư nhanh chóng tản ra thăm dò, rồi ra hiệu cấp báo “nguy hiểm”, đồng loạt bao quanh xe bảo vệ người trong.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng người lùm cây vang lên, càng lúc càng gần.

 

Trình Tứ Hải tuốt đao, hô lớn bằng tiếng lóng giang hồ:

 

“Anh em trên núi, Tứ Hải tiêu cục, Trình Tứ Hải có lễ!

 

Lá không dày, nước không sâu, ngọc có vài viên, đầu tiêu hướng dương — cho qua chứ?”

 

Ý là: trong xe không nhiều của cải, nhưng người trong không dễ chọc, tốt nhất để chúng ta đi.

 

Trên núi có tiếng cười khả ố:

 

“Thôi dẹp đi, Trình tiêu đầu mà xuất mã, không phải là béo mỡ thì là thịt đầy!”

 

Trình Tứ Hải thầm mắng 

 

Chàng ra hiệu một nhóm phá vòng vây, mình ở lại đoạn hậu.

 

Bọn cướp hung tợn, liều mạng tấn công.

 

Trình Tứ Hải bắt đầu đuối sức.

 

Đúng lúc ấy, một thân ảnh nhanh như gió, xông thẳng vào bầy cướp.

 

Mỗi nơi người ấy lướt qua, bọn giặc như trúng định thân pháp, ôm cổ ngã gục, tất cả đều bị c ắ t yết hầu.

 

Người ấy quay đầu, gào lên với Kiều Duẫn Trí:

 

“Về xe đi! Bảo vệ phu nhân và đứa bé!”

 

 

Mưa đêm. Giang hồ. Mười năm, chỉ một ngọn đèn.

Ánh đèn nhỏ như hạt đậu — nhưng chưa từng tắt.

 

— Toàn văn hoàn —

 

Loading...