Tôi vội vàng chạy đến bên giường, xúc động nói:
"Mẹ tỉnh rồi? Đây là bệnh viện."
Thấy bà vẫn lộ vẻ bối rối, tôi vội bổ sung.
"Mẹ bị tai nạn xe hơi, ngất xỉu ngay tại chỗ và hôn mê suốt ba ngày."
Lúc này, một y tá vào kiểm tra phòng, thấy mẹ tôi tỉnh lại cũng rất vui mừng.
Cô ấy kinh ngạc nói:
"Tuyệt quá! Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi!"
Sau đó, cô ấy mỉm cười với tôi:
"Giờ thì gia đình có thể yên tâm rồi!"
Tôi đang định cảm ơn y tá thì nghe thấy mẹ lên tiếng với vẻ nghi hoặc.
"Cô là hộ lý mà chồng tôi thuê đến à?"
Cả y tá và tôi đều sững sờ.
Y tá cười nói:
"Bác gái chắc chưa tỉnh táo hẳn đâu nhỉ? Cô ấy là con gái của bác mà. Trên đời này có hộ lý nào lại túc trực bên giường bệnh suốt ba ngày ba đêm không?"
Sau đó, cô ấy quay lại trấn an tôi:
"Có thể bệnh nhân vẫn còn chóng mặt, một lát nữa sẽ ổn thôi."
"Không thể nào! Tôi chỉ có chồng và con trai, làm gì có con gái?"
Mẹ tôi gắng sức ngồi dậy, tuy môi vẫn nhợt nhạt nhưng sắc mặt đã khá hơn.
Bà bắt đầu lục lọi trong chăn, cuối cùng tìm thấy điện thoại dưới gối.
Bà mở album ảnh, giơ lên cho y tá xem.
"Cô nhìn đi, đây là ảnh chụp với gia đình tôi. Trong này có con gái nào không?"
Y tá lướt qua vài tấm hình, đúng là không có tôi trong đó.
Nhưng cũng dễ hiểu, từ khi mẹ tái hôn, tôi gần như không còn sống chung với bà, làm gì có cơ hội chụp ảnh gia đình?
Y tá thoáng ngập ngừng, rồi nói:
"Bác gái, từ khi bác nhập viện, toàn bộ viện phí đều do cô ấy chi trả, cô ấy còn chăm sóc bác suốt ba ngày ba đêm. Những điều này chỉ có con ruột mới làm được."
Sắc mặt mẹ tôi càng lúc càng kích động, bà giật dây truyền dịch ra, hét lớn:
"Tôi không biết cô ấy! Tôi chỉ có chồng và con trai!"
Bà thậm chí lảo đảo muốn lao ra khỏi giường.
Y tá hoảng sợ, vội vàng giữ bà lại, rồi quay sang tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ngay-cong-bo-di-chuc-cua-cha-me-ruot-toi-mat-tri-nho/chuong-2.html.]
"Cô mau đi tìm bác sĩ xem có phải bệnh nhân bị mất trí nhớ không!"
Tôi đã bị sốc đến mức không thể suy nghĩ, nghe y tá nói vậy mới sực tỉnh.
Thấy cô ấy đã trấn an được mẹ tôi, tôi liền vội vã chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Vừa bước vào phòng làm việc của bác sĩ, tôi đã thấy ông ấy đang nói chuyện với Chu Hiểu.
Chu Hiểu ngồi trên ghế, gương mặt đầy lo lắng.
Tôi không kịp hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, mà vội vàng nói với bác sĩ:
"Mẹ tôi tỉnh rồi, nhưng bà ấy dường như mất trí nhớ, không nhận ra tôi!"
Bác sĩ hơi sững lại trước câu nói đột ngột của tôi, sau đó giải thích:
"Bệnh nhân bị va đập vào đầu trong vụ tai nạn, tỉnh lại mà có biểu hiện mất trí nhớ tạm thời cũng là điều bình thường, không cần quá lo lắng. Tôi sẽ kê thuốc an thần giúp bà ấy nghỉ ngơi, một thời gian sau trí nhớ sẽ hồi phục, đừng lo quá."
Nói xong, ông ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh Chu Hiểu, rồi tiếp tục với giọng nghiêm trọng:
"Có một chuyện khác tôi muốn bàn với cô."
Tim tôi lại đập mạnh khi nghe giọng điệu của bác sĩ.
Ông ấy cầm một tờ kết quả xét nghiệm trên bàn, chỉ vào một vài chỉ số rồi nói với tôi:
"Mẹ cô mắc bệnh bạch cầu và cần phải cấy ghép tủy xương."
Vừa nghe xong, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Bác sĩ nói tiếp:
"Chúng tôi thường ưu tiên tìm người thân ruột thịt để xét nghiệm độ tương thích. Vì vậy, tôi muốn hỏi xem cô có đồng ý xét nghiệm không."
Lúc này, tôi đã hiểu vì sao Chu Hiểu lại có vẻ mặt trầm tư như vậy.
Nếu tôi đồng ý xét nghiệm và kết quả tương thích, thì chắc chắn hôn lễ của chúng tôi sẽ bị hoãn vô thời hạn.
Chưa kể, sau khi phẫu thuật, tôi sẽ cần bao lâu để hồi phục, liệu có ảnh hưởng đến khả năng sinh con sau này không – tất cả đều là những điều chưa biết.
Chu Hiểu siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cắn răng nói:
"Cứu mẹ ruột tất nhiên là quan trọng nhất, có chuyện gì vợ chồng mình cùng gánh."
Mắt tôi đỏ hoe ngay lập tức.
Bác sĩ thở dài, đứng dậy nói:
"Thời gian gấp rút, không nên trì hoãn. Vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị xét nghiệm tủy ngay lập tức. Mẹ cô đã tỉnh, từ hôm nay cô không cần thức đêm ở bệnh viện nữa. Tôi đã nhờ y tá gọi cho cha dượng và em trai cô, họ sẽ đến thay cô chăm sóc mẹ."
Ông ấy bổ sung:
"Trước khi lấy m.á.u xét nghiệm, cô nên nghỉ ngơi thật tốt trong ba ngày. Kết quả nhanh nhất cũng phải đến ngày thứ năm mới có. Tôi khuyên cô tạm thời chưa nên nói với mẹ về căn bệnh bạch cầu này. Bà ấy vừa tỉnh lại, không nên chịu kích động quá mức."
Tôi gật đầu, thấy lời bác sĩ nói rất có lý.