Miêu Cương Cổ Sự 2: Ký Sinh - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:23:19
Lượt xem: 1,071

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhanh, từ trong đám người tham dự lễ cúng tế Hồng Hà truyền đến tiếng kêu thảm thiết của con gái.

Tôi sợ tới mức vội vàng chạy về phòng, không nghe động tĩnh gì ở bên ngoài nữa.

Khi mẹ tôi trở về, bà vào phòng tôi.

Bà nhíu mày nhìn tôi trốn trong chăn, dường như nghĩ ra gì đó nên nói:

"Lễ cúng tế Hồng Hà cần chích máu, trẻ con sợ đau nên hơi đáng sợ một chút."

Tôi gật đầu, nhưng âm thanh ấy có vẻ thảm thương quá rồi.

Mẹ tôi dặn dò tôi ngủ sớm rồi về phòng.

Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu tràn đầy tiếng hét thảm thương của cô bé kia.

Lúc lâu sau, một giọng nói chợt vang lên trong đầu tôi:

"Tới tìm ta... Tới... tìm ra... Tìm... ta..."

Tôi nương theo âm thanh đi tới một lối rẽ, cuối đường đó là cây Cầu Nữ.

Trên một cành trống trên cây Cầu Nữ xuất hiện một bóng mờ.

Bóng mờ là lồng chim, trên lồng chim có vô số dấu tay máu.

Vài đoạn trí nhớ mất đi chợt xuất hiện trong đầu tôi.

Khuôn mặt mẹ tôi xuất hiện trong đầu, bà dữ tợn giơ rìu bổ củi lên, bổ vào cổ tôi.

Tôi ngã vào vũng bùn cạnh cây Cầu Nữ.

Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, bà ta treo lồng chim lên cây Cầu Nữ.

Người phụ nữ đó lẩm bẩm trong miệng:

"Cây thần cây thần, cầu xin ngài hãy ban cho con một đứa con gái."

Người phụ nữ ngoảnh đầu lại, là gương mặt của mẹ bạn thân tôi.

4.

Chẳng biết tại sao, người vốn nên c.h.ế.t là tôi lại chưa chết.

Tôi chợt nhớ lại sắc mặt của mẹ bạn thân khi nhìn thấy tôi, và sắc mặt mẹ tôi khi tôi về nhà.

Mẹ cho là tôi c.h.ế.t rồi mới lấy rượu ra mừng, vì thế nên trên bàn mới không chuẩn bị bát đũa cho tôi.

Hành động vào bếp lấy bát đũa và biểu tình cứng nhắc kia đã có lời giải thích hợp lý.

Tôi... vốn phải bị chế thành lồng Vọng Nữ.

Biết được bản chất thật của mẹ mình, tôi bắt đầu nghĩ xem nên ứng phó như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn về nhà.

Trong sân có tiếng mài d.a.o xoèn xoẹt, tôi lén thò đầu vào, thấy bóng dáng mẹ tôi.

Bên cạnh bà có một lồng chim to lớn, đó là lồng Vọng Nữ.

Mẹ tôi vừa mài dao, vừa lẩm bẩm:

"Cho dù là quỷ cũng đừng nghĩ có thể cản bà đây. Hôm nay dù thế nào tao cũng phải g.i.ế.c nó!"

Hai mắt mẹ tôi đỏ bừng, nét mặt y hệt đồ tể mổ heo ngoài làng.

Tôi sợ đến run lẩy bẩy, vô tình giẫm phải cành cây dưới đất.

Mẹ tôi quay phắt đầu lại, khi nhìn thấy tôi, bà lại đột nhiên tươi cười:

"Con trai, đến đây nào, mẹ muốn thịt gà, con đến giúp mẹ với. Sáng mai mẹ hầm canh gà cho con ăn nhé."

Thấy tôi lùi về phía sau, nụ cười trên mặt bà dần biến mất:

"Con trai, nhanh tới giúp mẹ nào. Nếu con không phụ mẹ thịt gà, vậy mẹ... sẽ g.i.ế.c con!"

Mẹ tôi cầm dao, điên cuồng xông tới. Tôi xoay người muốn chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/mieu-cuong-co-su-2-ky-sinh/chuong-3.html.]

Nhưng nỗi khiếp sợ khiến tôi bị chuột rút.

Mẹ tôi cười gằn:

"Con trai, con đừng trách mẹ. Con trai là đồ lỗ vốn, sinh con gái mới có thể phát tài."

"Không ai có thể cản bà đây phát tài!"

Tôi ngã lăn xuống đất.

Nhìn mẹ đang xông tới, tôi cam chịu số phận, nhắm nghiền hai mắt lại.

Quá nhanh, cho dù có sống lại, tôi cũng không thể tránh nổi mối nguy này!

Khi mẹ sắp đến gần, một bàn tay to lớn chợt túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi chạy vụt đi.

Tôi mở mắt ra, phát hiện là chú Đông đã mất tích nhiều ngày.

Thấy mẹ tôi vẫn đang đuổi sát theo sau, tôi và chú Đông chạy vào lối rẽ bên trái cây thần.

Khi bà đuổi đến ngã ba thì bỗng chợt dừng lại, chỉ đứng ở ngã ba nhìn chúng tôi chạy như điên.

Tôi nhìn chú Đông:

"Sao mẹ không đuổi..."

Tôi chưa nói hết câu, chú Đông đã bịt miệng tôi lại.

Chúng tôi núp sau đồi đá, giấu người đi.

Từ ánh mắt của chú Đông, tôi thấy quỷ vô diện.

Sau đồi đá, có một con quỷ vô diện đang lắc lư tại chỗ.

Nhìn kĩ lại, trên người quỷ vô diện đeo ngọc bội của bạn thân tôi.

Tôi vùng khỏi tay chú Đông, gào mồm lên:

"Tam Oa, sao mày lại thành như vậy rồi?"

Nghe thấy giọng tôi, quỷ vô diện nhào tới, trong miệng vẫn còn dính mủ vàng.

Chú Đông kéo thẳng tôi lên cây, quỷ vô diện lảng vảng dưới gốc cây cả đêm, mãi đến khi mặt trời mọc, nó mới rời đi.

Tôi chưa kịp hoàn hồn, mở miệng hỏi:

"Chú Đông ơi, nó là gì thế?"

Chú Đông lắc đầu.

Chú ta dẫn tôi đi tìm bà Hoàng.

Bà Hoàng nghe chuyện quỷ vô diện xong thì nhắm mắt nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi nói:

"Oán khí, nó... quay về báo thù."

Tôi nhỏ giọng hỏi:

"Thứ kia là Tam Oa thật ạ?"

Bà Hoàng gật đầu.

Khi đi bắt quỷ vô diện, bà Hoàng chỉ vào lưng nó, bảo tôi nhìn:

"Mày nhìn xem khuôn mặt kia có phải là Tam Oa không?"

Tôi nhìn sang, quả nhiên sau lưng quỷ vô diện là gương mặt của Tam Oa.

Bà Hoàng bảo tôi và chú Đông về trước, còn bà ta ở lại đồi đá một đêm.

Khi quay lại, bà Hoàng nói:

"Không sao rồi."

Tôi ở chỗ chú Đông, càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Chuyện sau lưng quỷ vô diện có khuôn mặt Tam Oa có thể hiểu được, nhưng tại sao lưng mẹ tôi lại có... mặt của tôi?

Loading...