Miêu Cương Cổ Sự 2: Ký Sinh - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:23:16
Lượt xem: 766

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhìn tranh người đàn ông kia mang tới, cảm thấy người đó quả thật hao hao giống mình.

Người đàn ông lập tức cầm tay tôi, đưa kẹo trái cây và đồ ăn vặt cho tôi:

"Chú là chú Đông của con, cha con mất tích nên chú đến xem con có biết gì không."

"Chú Đông có thể dẫn con đi tìm cha đấy."

Vì khát vọng được gặp cha, tôi quyết định giúp chú ta.

Nhưng tôi không dám nói rõ việc trong làng, chỉ có thể chỉ vào lối rẽ cạnh đó.

Cuối ngã ba kia là cây Cầu Nữ, nếu nhìn thấy lồng chim trên đó, chú Đông có thể sẽ hiểu ra.

Sau ngày chú Đông rời đi, chú ta không xuất hiện lại nữa.

Vài ngày sau, khi về mẹ tôi sẽ nói:

"Con trai, mấy ngày này đừng ra ngoài chơi nữa."

"Trong làng có dịch, mấy thím con bị ho ra máu, đừng để bị dính."

Tôi gật đầu.

Ngày hôm sau, bà Hoàng - bà cốt duy nhất trong làng gọi toàn bộ mọi người lại.

Bà nói:

"Trong làng đang có ma quỷ hại người, nhà nhà ốm bệnh, e là do ma quỷ gây ra."

Tối hôm đó, quả nhiên trong làng xảy ra chuyện kì quái. Tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có một thứ gì đó như xác không hồn.

Nó cực kì giống người, nhưng không có mặt, chạy ào ào trong làng, chạy từ đông sang tây, gặp người là cắn.

Cuối cùng, bà Hoàng vẩy bột trắng ra, cả đống độc trùng chui vào trong người thứ kia, thứ kia mới xoay người rời đi.

Bà Hoàng nói:

"Đây là quỷ vô diện, là ma quỷ do người xứ khác dẫn tới."

Bà ta khiến tôi chợt nhớ ra chú Đông quái dị kia.

Lúc ra phòng khách, tôi thấy trên bàn có một tờ báo cũ, có vẻ là do mẹ tôi tìm ra.

Trên báo có một bức ảnh to đùng, người trong hình chính là chú Đông.

Dòng chữ đen to đùng trên tờ báo đề:

[PHÁT HIỆN MỘT THI THỂ NAM GIỚI Ở THÔN ĐÔNG, CHƯA THỂ XÁC NHẬN DANH TÍNH, AI QUEN NGƯỜI NÀY, NHANH CHÓNG LIÊN HỆ.]

Trong nháy mắt, da đầu tôi tê dại, trong đầu toàn là hình ảnh chú Đông quái dị.

Nhịp chân chú ta rất mạnh mẽ, xem ra chính là quỷ vô diện trong lời bà Hoàng.

Tôi chưa kịp suy nghĩ, tiếng rên rỉ gào thét đau đớn lại truyền ra từ phòng mẹ tôi.

Khi tôi đi tới, sau lưng mẹ tiếp tục xuất hiện gương mặt kia.

Dưới ánh trăng, mặt người kia trắng bệch.

Tôi càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng, tôi đột ngột nhận ra, gương mặt người đó là... của tôi!

Ánh trăng đột nhiên tối đi, trong nháy mắt, cả căn phòng trở nên tĩnh mịch.

Mẹ tôi vẫn đang ngủ yên trên giường, gương mặt kia đã biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/mieu-cuong-co-su-2-ky-sinh/chuong-2.html.]

3.

Đến khi trời hửng sáng, làng trở lại yên bình.

Sau khi uống bùa thần bà Hoàng cho, cơ thể của những người ho ra m.á.u đều tốt lên trông thấy.

Khi tôi ra ngoài, tôi vừa khéo gặp bà Hoàng. Bà ta đang vẽ bùa cho làng nên phải chuẩn bị nghi lễ đặc thù.

Tôi hiếu kỳ hỏi:

"Bà ơi, sao phải vẽ bùa thế? Vì chưa bắt được quỷ vô diện ạ?"

Bà Hoàng quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, rất lâu mới mở miệng:

"Quỷ vô diện gì cơ? Mày thấy gì rồi?"

Tôi sửng sốt:

"Hôm qua có quỷ vô diện vào làng ý ạ. Không phải bà dùng cổ thuật chế ngự nó à?"

Bà Hoàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khiến cần cổ vang lên tiếng răng rắc.

Giọng bà ta hơi trầm thấp:

"Làm gì có quỷ vô diện nào. Trẻ con hay mơ, mày mơ phải ác mộng rồi."

Tôi tiếp tục hỏi vặn:

"Nhưng không phải bà nói quỷ vô diện là do ma quỷ dẫn tới ạ?"

"Đấy là trò quỷ của bọn xứ khác thôi."

Bà Hoàng không để tâm tới tôi nữa, tiếp tục vẽ bùa.

Đúng lúc đó mẹ tôi ra ngoài, chào hỏi với bà Hoàng.

Bà Hoàng nhìn mẹ tôi, giọng đầy kì quặc:

"Con mày chắc là không bệnh tật gì đâu, nó mơ ác mộng thôi."

Mẹ tôi gật đầu.

Sau khi bà Hoàng rời đi, mẹ tôi nói cho tôi biết, bà Hoàng là bà cốt trong làng, bà không nói điêu đâu.

Tối qua không có quỷ vô diện, trong làng không có ai bị thương.

Tối hôm qua tôi gặp ác mộng, kêu hét thảm thiết trong phòng.

Mẹ tôi đến kiểm tra tôi hai lần, thấy tôi không sao mới yên lòng đi ngủ.

Đầu tôi hơi nhức, kí ức hỗn loạn khiến tôi không biết lời của mẹ và bà Hoàng có phải là thật không.

Mãi đến khi tôi lục lại hết trí nhớ một lần, quả thực không thấy điều gì không ổn mới đành tin tưởng bọn họ.

Đến đêm, người trong làng ùa vào giữa làng.

Mẹ tôi kể:

"Làng đang có lễ cúng tế Hồng Hà, đàn bà phụ nữ đều phải tham gia, con là con trai nên ở nhà, đừng đi lung tung."

Tôi gật đầu, đứng sau hàng rào trong sân nhìn xung quanh.

Bà Hoàng chủ trì lễ cúng tế, dùng loa cao giọng hát bài gì đó tôi không hiểu.

Giọng hát đó khác giọng nói chuyện thường ngày của bà Hoàng, nghe tối tăm khó hiểu.

Gió lạnh thoảng qua, tôi thấy người mình buốt giá từ cổ xuống tận gót chân.

Loading...