MIẾNG CÁ KHO 6 ĐỒNG - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-04-18 03:16:41
Lượt xem: 445

Chỉ vì món cá kho tương sáu đồng tám hào năm xu, đêm giao thừa, ông chồng tôi đã cãi nhau một trận lớn với tôi.

Ông ấy hét vào mặt tôi:

“Con trai còn đang gánh khoản vay mua nhà, mua xe, bà có thể đừng lãng phí tiền được không hả?”

Con trai cũng hùa theo trách móc:

“Mẹ cũng thật là, đang Tết nhất đến nơi, mẹcứ phải làm ba bực mình vì con cá cho bằng được.”

“Làm cả nhà ăn Tết cũng không yên.”

“Ba tính khí thất thường, mẹ nhịn một chút không phải xong sao?”

Năm nay tôi đã năm mươi sáu tuổi, nhịn nhục hơn hai mươi năm rồi.

Nhưng tôi không muốn nhịn nữa.

1

Hôm nay là ngày hai mươi chín Tết, đêm giao thừa.

Ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập căn nhà, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, bữa cơm tất niên thịnh soạn bốc khói nghi ngút.

Tôi cởi tạp dề, gọi mọi người vào ăn cơm.

Ông chồng Lâm Lâm An đột nhiên ném phịch đôi đũa xuống bàn.

Đôi môi khô khốc của ông mím chặt thành một đường, giọng điệu cáu kỉnh:

“Bà làm cá kho tương làm gì? Con cái có đứa nào thích ăn đâu!”

“À…” Hai tay tôi vô thức nắm chặt vạt áo.

“Tôi lâu lắm rồi không được ăn cá kho tương, mấy hôm trước ngửi thấy mùi cá kho nhà hàng xóm, nên định bụng nhân dịp Tết nhất làm một bữa cho đỡ thèm…”

Lâm Lâm An châm điếu thuốc, rít hai hơi liền rồi không chút nể nang ngắt lời tôi.

“Bà sống được mấy năm nữa mà chẳng lo, bớt ăn một miếng có làm sao!”

“Con trai còn đang gánh khoản vay mua nhà, vay mua xe, bà cứ thèm thuồng thế, nhất định phải lãng phí tiền mới chịu được hả?!”

Tiếng nhạc hiệu quen thuộc vang lên từ TV, chương trình Gala mừng năm mới đã bắt đầu.

Trong âm thanh náo nhiệt, vui tươi này.

Tôi nhìn đĩa cá kho tương đậm đà trên bàn, các ngón tay khẽ run run.

Bọn họ đều không thích ăn cá.

Vậy nên tôi đã lặn lội khắp chợ lựa con cá rẻ nhất, nhỏ nhất.

Con cá vược đông lạnh chưa đến nửa cân, hết có sáu đồng tám hào năm xu.

Chỉ có sáu đồng tám hào năm xu thôi.

Đang ngày Tết, tôi không muốn cãi nhau với Lâm Lâm An làm mất hòa khí gia đình.

Chỉ nhỏ giọng biện bạch:

“Lâu lắm rồi không ăn, tôi chỉ ăn lần này thôi.”

Tôi không nhìn Lâm Lâm An nữa, cầm đũa gắp cá.

“Ăn ăn ăn! Tôi cho bà ăn này!”

Lâm Lâm An đột nhiên nổi giận, vỗ mạnh một cái vào tay tôi, hất văng đôi đũa trên tay tôi.

Chưa dừng lại ở đó.

Nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, ông ta bưng cả đĩa cá kho tương đổ thẳng vào thùng rác.

Đĩa cá kho tương đó, tôi còn chưa kịp gắp miếng nào.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/mieng-ca-kho-6-dong/chuong-1.html.]

2

Hôm nay tôi đã lúi húi cả buổi chiều.

Một mình làm một mâm cơm tất niên đầy ắp.

Có canh bồ câu non mà Lâm Lâm An thích nhất.

Có thịt bò kho mà con trai thích nhất.

Có tôm càng rang tỏi mà con dâu thích nhất.

Còn có sườn xào chua ngọt mà cháu gái nhỏ thích nhất.

Nhưng món cá kho tương mà tôi mong chờ, lại bị đổ vào thùng rác.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị ai đó tát một cái.

Cảm giác tủi nhục tột độ ập đến, bao trùm toàn thân tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, môi run rẩy không kiểm soát, giận dữ nói:

“Lâm Lâm An!”

Lâm Lâm An lại chẳng hề để tâm.

Ông ta ngậm điếu thuốc trên miệng, nhả ra một vòng khói.

“Gào cái gì mà gào, Tết nhất đến nơi rồi, mau ăn cơm đi!”

Tôi tức đến phát run, nhất thời không nói nên lời.

Cô cháu gái ba tuổi “tông tông tông” chạy đến trước mặt tôi.

Chống nạnh chỉ vào Lâm Lâm An mắng:

“Ông hư! Ông hư!”

Lâm Lâm An cũng chẳng để ý.

Vứt điếu t.h.u.ố.c lá đang hút dở, cầm thìa lên bắt đầu húp canh.

Trong lòng tôi bốc hỏa.

Giật lấy bát canh của ông ta, đổ hết canh bồ câu vào thùng rác.

3

Lâm Lâm An trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Ngực ông ta phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

Giọng điệu tràn ngập sự tức giận kìm nén:

“Bà bị thần kinh à? Bồ câu mua đắt thế, đổ vào thùng rác không phải là lãng phí hết à!”

Tôi không hề yếu thế, trừng mắt nhìn lại ông ta:

“Cho ông ăn thì cũng thế thôi, cũng là lãng phí!”

“Được được được!”

Lâm Lâm An tức quá hóa rồ, túm lấy cái bát rỗng trên bàn ném mạnh xuống đất.

Một tiếng “choang” chói tai.

Mảnh sứ vỡ b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Suýt chút nữa thì văng trúng mặt tôi.

Cháu gái sợ hãi suýt khóc òa lên.

Tôi thương con bé, cũng không muốn tiếp tục làm ầm ĩ với Lâm Lâm An nữa.

Loading...