Bác sĩ cũng từng nói.
Bệnh ung thư dạ dày của tôi, không thể tránh khỏi là bởi những năm tháng lao lực và uống rượu quá độ vì công việc.
9.
Tôi đăng ký một tài khoản Weibo mới, định đăng vài thứ để tự mình thanh minh.
Nhưng ngón tay dừng lại trên màn hình, ngẩn người thật lâu.
Biết nói gì đây? Có thể nói được gì?
Chiếc điện thoại tôi mới đổi hồi đầu năm — khi đó tôi và Chu Duật đã bắt đầu xa cách — bên trong vốn chẳng còn lại mấy thứ liên quan đến Chu Duật, huống hồ lần trước anh ta đã xóa sạch toàn bộ.
Cuối cùng, tôi chỉ chụp lại tấm ảnh giấy ly hôn.
Thế nhưng, dù thế nào cũng không đăng nổi.
Vết mổ sau ca phẫu thuật vẫn âm ỉ đau, thuốc giảm đau từng giọt từng giọt nhỏ vào mạch máu, tôi bỗng hiểu ra.
Hôm đó khi gặp nhau, Chu Duật chắc chắn đã động tay vào điện thoại của tôi.
Đêm hôm đó, tài khoản ngân hàng của tôi lại nhận được một khoản chuyển tiền nặc danh, kèm theo ghi chú hai dòng:
"Đừng truy cứu, đừng vùng vẫy, sẽ chẳng có ích gì cho cô."
Hiển nhiên là từ Chu Duật.
Bây giờ anh ta đã thực sự có phong thái của một minh tinh hàng đầu — cảnh giác, quyết đoán, tàn nhẫn — cố gắng dùng tiền để dập tắt mọi chuyện.
Nhưng tôi lại không kiềm được, nhớ về nhiều năm trước.
Khi scandal đạo nhạc ngày càng lan rộng, Chu Duật lúc đó — trái với dự đoán của mọi người — tỏ ra vô cùng kiên cường.
Ngược lại, bên đối phương vì chịu không nổi áp lực, đã tìm cách dùng tiền mua chuộc anh.
Chu Duật chỉ khẽ cười khinh bỉ, ném thẳng thẻ ngân hàng vào mặt họ:
"Mấy người tưởng có tiền là có thể giải quyết tất cả à? Đúng là nằm mơ."
Anh nắm tay tôi, xoay người rời đi.
Trong góc khuất không ai nhìn thấy, anh ôm chặt lấy tôi, sức mạnh ấy như muốn nghiền nát tôi vào cơ thể anh.
"Chị à..."
Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/khac-duong/chuong-7.html.]
"Sẽ có một ngày, em đứng ở nơi cao nhất, không ai có thể làm nhục em nữa."
Và bây giờ, anh thật sự đã đứng được ở nơi cao nhất.
Chỉ là — đổi lại bằng việc anh ta biến thành người dùng tiền đi làm nhục kẻ khác.
Tôi lại bắt đầu ho khan và nôn mửa không ngừng, mùi đắng chát và tanh nồng tràn ngập khoang miệng, cơn buồn nôn càng lúc càng dữ dội.
Tôi nhấn chuông gọi y tá, cô ấy vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.
Một bác sĩ trẻ đứng trước giường bệnh, ánh mắt dừng lại ở chiếc điện thoại nhuốm m.á.u bên cạnh gối tôi, ánh mắt đầy thấu hiểu:
"Đường Dung, bệnh tình của cô đang chuyển xấu. Nếu tinh thần sa sút, việc điều trị sẽ càng bất lợi."
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, khẽ nói một tiếng:
"Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi," bác sĩ nói, "Cô không làm gì sai cả."
Họ kê thêm thuốc an thần cho tôi, nhưng khi y tá cầm cổ tay tôi tìm ven, đã phải mất một lúc lâu cũng không tìm được chỗ thích hợp để tiêm.
Cuối cùng, đành cắm kim truyền tĩnh mạch vào cánh tay đã bầm tím xanh xao.
Tôi co ro trong căn phòng bệnh tối đen, cảm nhận rõ rệt sinh mệnh của mình đang từng chút từng chút cạn kiệt.
Những ngày sau đó, thời gian tôi ngủ nhiều hơn tỉnh.
Mỗi lần mơ, tôi luôn mơ thấy những năm tháng thanh xuân, nơi có tôi và Chu Duật.
Đôi khi trong mơ, còn xuất hiện một người khác.
Cô ấy luôn lạnh lùng đứng nhìn Chu Duật bám riết lấy tôi, rồi sau mỗi lần hẹn hò, nhân lúc Chu Duật vừa đi khỏi, cô ấy lại lập tức tới khuyên tôi:
"Đường Dung, mày nên thu bớt tình cảm lại đi. Thằng nhóc đó ôm ấp mộng tưởng quá lớn, sẽ kéo mày trật khỏi quỹ đạo."
Tôi bất lực cười:
"Nhưng tao yêu cậu ấy mà."
"Cái đồ... mê muội vì tình."
Cô ấy không thèm để ý nữa, tự mình ra ban công hút thuốc.
Giữa làn khói mờ ảo, gương mặt đầy khí chất của cô ấy dần trở nên nhòe nhoẹt:
"Đường Dung, cứ tiếp tục dây dưa với Chu Duật đi. Thằng nhóc đó cả đời cũng chẳng nổi tiếng đâu. Còn mày, cả đời cũng sẽ bị nó kéo xuống."
"Tình chị em à? Ai mà dính vào cũng xui xẻo thôi."