Khác đường - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-04-28 08:08:57
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ không trả lời Chu Duật nữa, rút tay ra đi về phía tôi, lấy nhiệt kế:

"Đã năm ngày, trước đó tim của cô đột ngột ngừng đập, chúng tôi đã thực hiện cấp cứu và kiểm tra. Các tế bào ung thư hiện đã lan ra khắp cơ thể, chỉ có thể làm thêm một ca phẫu thuật cắt bỏ nữa."

 

Tôi gật đầu: "Ông cứ nói thẳng đi, tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

 

"Lạc quan nhất thì... chỉ còn một hai tháng nữa thôi."

 

Một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mu bàn tay tôi.

 

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Chung Ninh khóc đến mức không thể cầm lại, tôi vỗ vỗ cánh tay cô ấy: "Đừng khóc nữa, giờ chưa phải lúc chếc."

 

Bác sĩ Tống làm xong kiểm tra cơ bản, cúi xuống viết vài dòng vào đơn thuốc, đưa cho y tá bên cạnh: "Tiếp tục cho cô ấy thuốc chống nôn và thuốc giảm đau."

 

Y tá nhẹ gật đầu rồi đi.

 

Trong suốt quá trình, Chu Duật chỉ đứng im lặng bên cạnh nhìn.

 

Dù người bệnh là tôi, người sắp chếc là tôi, thế mà vẻ mặt anh lại trông vô cùng đau khổ.

 

"Anh giả vờ gì thế?"

 

Chung Ninh lạnh lùng hỏi, "Anh gắn camera lên người à? Định lợi dụng vợ cũ của mình lần cuối để tạo dựng hình ảnh 'chàng trai sâu sắc' sao?"

 

Anh chỉ lắc đầu, từng bước tiến đến trước giường bệnh của tôi, giọng nói khàn đặc như thể ép ra từ cổ họng: "Chị, chị không bị bệnh, chị đang lừa tôi đúng không?"

 

"Chu Duật, tôi thật sự không còn sức để mắng anh nữa."

 

Tôi bình tĩnh nhìn anh, "Anh đi đi, tôi chỉ còn chút thời gian thôi, đừng làm tôi không thoải mái."

 

Sau đó, anh đột nhiên quỳ xuống.

 

"Xin lỗi... chị."

 

Anh nói với đôi mắt đỏ hoe, "Tôi nghĩ chị đòi tiền chỉ là để đấu với tôi, tôi nghĩ chị lấy nhiều tiền như vậy, không có tôi chị vẫn sống tốt. Tôi sai rồi, chị đừng như thế..."

 

Tôi muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, chỉ có sự mệt mỏi vô tận tràn đến.

 

Chắc là đến lúc cuối cùng của đời người, đến nỗi tôi không còn sức để tức giận hay oán hận.

 

Chung Ninh nhận ra sự mệt mỏi của tôi, cô ấy đá Chu Duật vài cái: "Ra ngoài! Dung Dung cần nghỉ ngơi."

 

Tôi lại ngủ thiếp đi, cho đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

 

Sau vài ngày ngủ liên tục, sức khỏe tôi có chút tốt hơn, tôi bảo Chung Ninh mang áo khoác đến, cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút.

 

Mũi cô ấy đã đỏ lên, nhưng vẫn cố cười nói: "Được."

 

Khi mặc đồ, tôi hỏi cô ấy: "Chu Duật còn ở ngoài không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/khac-duong/chuong-13.html.]

 

"Vẫn ở ngoài."

 

"Ninh Ninh, đừng quên những chuyện chúng ta đã lên kế hoạch."

 

14.

 

Chung Ninh gật đầu, đỡ tôi đi ra ngoài.

 

Chu Duật im lặng theo sau chúng tôi.

 

Rút kinh nghiệm từ hôm trước, anh đổi sang bộ đồ rộng rãi, đeo khẩu trang và đội mũ để tránh bị người khác nhận ra.

 

Tôi và Chung Ninh đi thăm mộ mẹ tôi trước, rồi cùng nhau quay lại căn nhà cũ mà tôi đã mua.

 

Khi chúng tôi đang đi lên cầu thang nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, đột nhiên va phải bà cụ hàng xóm ở tầng trên.

 

"Tiểu Đường về rồi à?"

 

Bà chào tôi xong, ánh mắt lại rơi vào phía sau tôi, "Tiểu Chu à, một tháng rồi không gặp, lại đi công tác sao?"

 

Tôi quay lại ngay lập tức, thấy Chu Duật hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay tôi đưa Dung Dung về."

 

Bà cụ chống gậy chậm rãi đi xuống.

 

Đợi bà đi xa rồi, tôi mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Một tháng trước, anh đã về sao?"

 

"…Ừm."

 

Chu Duật khẽ đáp, "Hôm đó quay xong chương trình, không hiểu sao tôi lại muốn về thăm, nhưng không thấy chị."

 

Tôi gật đầu: "Lúc đó tôi đã nhập viện rồi."

 

Biểu cảm của Chu Duật trông càng thêm đau khổ.

 

Tôi không nói gì nữa, cùng Chung Ninh vào nhà.

 

"Nhìn này, đây là gia tài tôi để lại cho cậu."

 

Căn nhà không lớn, tôi dẫn cô ấy đi một vòng chưa đầy hai phút là xem xong.

 

"Nhưng sau khi tôi chếc, chắc cậu sẽ không ở lại trong nước, đến lúc đó có thể bán đi trước."

 

Cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu rồi lại gật đầu.

 

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, ấm áp rọi lên người tôi. Tôi ngồi xuống bên bàn, thở dài bất lực:

"Thật tiếc, tôi mắc ung thư dạ dày, chẳng ăn được gì. Nếu không, những ngày cuối đời này chắc chắn tôi sẽ ăn mấy món ngon trước khi ra đi."

 

Loading...