HÔN PHU GIẢ CHẾC - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-04-30 03:22:34
Lượt xem: 145
Năm kỳ thi đại học được khôi phục, vị hôn phu thanh niên tri thức của tôi gặp tai nạn trên đường về thành phố, để lại cho tôi tin báo tử, mười đồng và ba cân tem phiếu lương thực.
Tôi khóc đến mù một mắt, cắn răng chưa chồng mà sinh ra đứa con của cả hai.
Mấy chục năm sau, tóc tôi đã bạc trắng vì mệt mỏi, bệnh tật đầy người.
Khi đang bán đồ ăn vặt, tôi tình cờ gặp lại anh ta ở quê cũ, anh ta đưa vợ con về thăm chốn xưa.
Anh ta vẫn phong độ ngời ngời, vợ đẹp con ngoan, áo gấm về làng.
Chỉ tay về phía nhà tôi, anh ta nói:
"Trước đây tôi từng lao động cải tạo ở đây. Đám đàn bà quê mùa nghèo rớt mùng tơi, muốn lên thành phố thì cái gì cũng dám làm… dính vào là không dứt ra được. Nếu không phải tôi nói mình c.h.ế.t rồi, làm sao cô ta chịu bỏ cuộc chứ!"
Toàn thân tôi run rẩy, m.á.u nóng dồn lên não.
Khi tôi đưa tay định bê chảo dầu nóng trên quán hàng rong.
Anh ta đột nhiên nhận ra tôi, hoảng hốt định lái xe quay đầu, lại đ.â.m sầm vào một chiếc xe khác.
Mở mắt ra lần nữa.
Tôi đã quay về năm mười tám tuổi.
Tin tức khôi phục kỳ thi đại học vừa được truyền đến.
Ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh.
Diệp Kiến Bách vừa mới về thành phố thăm người thân, bị mối tình trong mộng mà anh ta yêu nhất từ chối, anh ta đang bực bội, hờn dỗi quay về.
Kiếp trước, anh ta tìm tôi để tâm sự, rồi kiếm cớ chiếm đoạt tôi.
Lần này – mọi thứ vẫn còn kịp.
1
Trước khi về thành phố, Diệp Kiến Bách vẫn luôn ở nhờ nhà tôi.
Anh ta trông rất ưa nhìn.
Con gái, con dâu mấy làng xung quanh đều thích ngắm anh ta.
Nhưng anh ta chẳng coi ai ra gì.
Việc đồng áng ở quê nhiều, dân làng rất chiếu cố đám thanh niên tri thức, công việc chia cho ít hơn.
Bột mì trắng và đồ tanh mà dân làng không nỡ ăn đều chui vào bụng đám thanh niên tri thức.
Diệp Kiến Bách mặt mũi mỏng, không xuống nước tranh giành được, nên toàn bị đói.
Mặt mày vừa khô vừa vàng vọt.
Năm mới, tôi cùng Bác Hai mổ heo đón Tết, thu gom lông heo làm bàn chải đổi được nửa hũ mỡ heo.
Tôi giấu mỡ heo vào cơm mang cho anh ta mỗi ngày.
Sắc mặt anh ta mới dần dần hồng hào trở lại.
Ba năm đó.
Tôi từ một đứa trẻ cũng đã lớn phổng thành thiếu nữ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Diệp Kiến Bách là một trong những giáo viên của lớp học xóa mù chữ, sau khi xem chữ tôi viết và bài toán tôi làm, ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi ngày càng lâu.
"Em rất có năng khiếu. A Hương, em thật sự khác biệt với những cô gái khác."
Anh ta còn giấu một bản thơ chép tay .
"Đợi em, trong cơn mưa tạo bảy sắc cầu vồng. Tiếng ve chìm xuống, tiếng ếch vang lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hon-phu-gia-chec/chuong-1.html.]
Lúc đọc thơ, ánh mắt anh ta ấm áp, chăm chú, dưới ánh hoàng hôn lại càng thêm phần thâm tình.
Lúc đó tôi đã bị thu hút như vậy đấy.
Năm mười sáu tuổi, làng bên chiếu phim Thanh Tùng Lĩnh.
Mọi người rủ nhau từng tốp năm tốp ba đi xem.
Hôm đó tôi cho heo ăn từ sớm, tắm rửa thay quần áo, lại sấy khô tóc tết b.í.m gọn gàng, đối phó xong với đám bạn đến rủ đi.
Vậy mà anh ta lại chẳng có hứng thú.
Người nhà đều đi cả rồi.
Tôi quay lại gọi anh ta: "Đi thôi, ngày thư giãn hiếm có mà."
Anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi.
"A Hương, dạo này em với đám Phó Chính Dương khá thân thiết nhỉ. Đến cả em cũng muốn làm bạn với người khác sao?"
"Phó Chính Dương cũng là thanh niên tri thức mà, anh ấy dễ nói chuyện, em mượn sách của anh ấy thôi."
"Anh ta thì dễ nói chuyện chỗ nào, người nhà anh ta còn chẳng thèm quan tâm, toàn tật xấu. Sau này đừng để ý đến anh ta nữa."
Anh ta ghen, hôm đó nhân ánh hoàng hôn đã hôn tôi.
Anh ta nói thích tôi từ lâu rồi, nói đã hạ quyết tâm, anh ta bằng lòng vì tôi mà ở lại.
Người chưa từng nếm mùi đời như anh ta làm sao chịu nổi nụ hôn.
Tôi vô tình vòng tay qua cổ anh ta, anh ta liền run b.ắ.n cả người.
Tôi chạm vào eo anh ta, anh ta như bị điện giật.
Anh ta ngày càng mê luyến tôi.
Nói muốn sở hữu toàn bộ con người tôi.
Tôi xấu hổ, không chịu.
Cho đến tối nay.
2
Bên ngoài vang lên một tiếng ầm, tôi hoàn hồn trở lại.
Mẹ tôi đang mồ hôi nhễ nhại đẩy xe cải tiến về, bà lén bán rau ở mảnh đất tự canh, đổi lấy tem phiếu vải để mua vải mới về.
Bà gọi tôi ra ngoài để đo người.
Khi thước dây mềm mại ôm vòng quanh người tôi, tôi bật khóc thành tiếng.
Xoay người ôm chầm lấy người mẹ chưa vì những lời đồn đại ác ý mà sinh bệnh.
Mẹ tôi cười: "Con bé ngốc này, một bộ quần áo mà đáng khóc thế sao? Hương nhà ta xinh đẹp thế này, ngày tháng tốt đẹp vẫn còn ở phía sau con ạ."
Đúng vậy, ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau.
Trải qua năm nay, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu làn sóng về thành phố và khôi phục kỳ thi đại học quy mô lớn, kỳ thi năm đầu tiên không khó.
Tôi từng vì cái "chết" của Diệp Kiến Bách mà nghiền ngẫm đề thi năm đó đến mức giấy cũng sắp mòn vẹt, mỗi chữ mỗi ký hiệu đều nhớ rành rành.
Ngoài trời mưa càng lúc càng to.
Ba tôi bảo tôi mang ô đến văn phòng Thanh niên tri thức cho Diệp Kiến Bách đang làm việc ở đó.
Tôi từ chối, và bữa tối còn thêm cho ba mẹ và mình mỗi người một muỗng mỡ heo trộn cơm.
Chẳng để lại gì cho Diệp Kiến Bách cả.