HÔN NHÂN KỲ LẠ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-20 08:43:26
Lượt xem: 214

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

Mẹ tôi còn giống qu//ỷ hơn tôi. Ba tôi sợ đến tè ra quần, vệt nước vàng từ đáy quần rỉ ra tí tách, mẹ tôi nhìn ông, vỗ đùi cười. "Báo ứng, đều là báo ứng! Đáng đời, Vương Vĩ An ông đáng đời!" 

 

Bà cũng chẳng khá hơn là bao, môi đến cả chút huyết sắc cuối cùng cũng không còn, giọng nói càng ngày càng nhỏ. 

 

Hút được một nửa, Trình Thành bay đến trước mặt tôi khuyên tôi: "Đủ rồi. Người ch//ết như đèn tắt, cô gi3t thêm bao nhiêu người cũng vô ích thôi. Hơn nữa cô gi3t người, sẽ mang sát nghiệp, kiếp sau không thể đầu thai làm người được. Hù dọa họ một chút là được rồi, chúng ta cùng đi đầu thai đi." 

 

Cậu ấy thật sự rất lương thiện. Từ lúc ba bên đối đầu, đến bây giờ khách khứa tan hết cậu ấy đều rất bình tĩnh, không hề có một chút oán hận nào, khiến tim tôi nghẹn lại. 

 

Tôi không hận cậu ấy, nhưng cậu ấy không nên vọng tưởng khuyên tôi bỏ qua. Cậu ấy yếu như vậy, qu//ỷ hồn của tôi có thể ném cậu ấy xa tám mét, đập vào tường. 

 

"Cậu biết cái gì? Cậu biết tôi ch//ết như thế nào không? Cậu dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng khuyên tôi? Đầu thai? Làm người? Ai thèm!" 

 

Vừa rồi Lưu Tiên Cô và ba mẹ tôi lời nói sắc bén, nói đi nói lại, đều không ai biết tôi ch//ết như thế nào. 

 

Ba mẹ tôi cũng không biết, họ không quan tâm, không ai quan tâm. Dựa vào cái gì họ sắp ch//ết đến nơi, Trình Thành một người xa lạ lại quan tâm? 

 

Tôi giơ móng qu//ỷ ra, túm lấy cổ ba tôi. Người thường không nhìn thấy tay tôi, nhưng nhìn ra được làn da ông ta trong nháy mắt trở nên tím tái. 

 

"Tôi nói tôi không thích đàn ông, họ đưa tôi vào trại cai nghiện đồng tính toàn đàn ông. Suốt nửa năm, tôi bị lăng nhục, mang thai, ph//á thai, rồi lại bị lăng nhục, lại ph//á thai... cho đến khi ch//ết." 

 

Trình Thành mắc kẹt trong tường, ngây ngốc lôi đầu ra, không thể tin được hỏi: "Cô không phải nói cô ch//ết vì tai nạn xe sao?" 

 

Tôi cười gượng gạo nhếch môi. "Họ gọi tôi là xe buýt, nói tôi lái rất đã. Tai nạn xe nghe có vẻ thể diện, không phải sao?" 

 

Trình Thành không nói nên lời, hốc mắt đỏ hoe, còn muốn khóc hơn cả tôi. 

 

"Xin lỗi, tôi không biết..." 

 

Tôi bóp ngất ba tôi, cắm đầu lao vào t.h.i t.h.ể của mình, cựa quậy, t.h.i t.h.ể linh hoạt trở lại.

 

10

Tôi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng, từ tốn hỏi mẹ: "Mẹ, bọn họ bồi thường cho mẹ bao nhiêu tiền?" 

 

Mẹ tôi dường như đã buông xuôi. Bất động. Không nói một lời nào. 

 

Không sao cả, tôi tìm thấy điện thoại của mình trên người mẹ, gọi video cho Vương Diệu Tổ. 

 

Hắn bắt máy. Bên kia toàn là tiếng cười đùa ầm ĩ.

 

"Tao buồn quá đi." 

 

"Diệu Tổ, cậu dẫn bạn bè đến ăn cỗ đi, chị gái nhận được nhiều tiền mừng lắm." 

 

"Chồng chị ch//ết rồi, sau này tao cũng không thể có con, tiêu không hết." 

 

"Chi bằng cho cậu." 

 

Vương Diệu Tổ ngẩn người một lát, liếc nhìn anh em của hắn. Một người trong bọn hắn nhỏ giọng nói: "Tao đã bảo nó điên từ lâu rồi, không có gì đáng sợ." 

 

"Đi thôi, tao cũng muốn đến góp vui." 

 

"Nhìn cô ta thế kia, cũng không giống người ch//ết." 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Cô ta muốn sinh con? Chúng ta có thể giúp cô ta một tay mà, dù sao chồng cô ta cũng là xác ch//ết rồi." 

 

Mẹ tôi giãy giụa, há miệng muốn hét. 

 

"Diệu Tổ, đừng... ư ư ư!" 

 

Tôi dùng tay bịt miệng và mũi bà lại. Con ngươi chậm rãi di chuyển, nhìn mẹ một cái. Nhưng bọn chúng không để ý. 

 

"Mẹ và ba đều uống say rồi, cậu đến tiện đường đưa họ về luôn." 

 

Vương Diệu Tổ không quan tâm đến ba mẹ tôi. Nhưng lại không cưỡng lại được sự xúi giục của anh em và sự cám dỗ của tiền mừng, nói sẽ đến ngay. 

 

Sau khi cúp máy, tôi gửi cho bọn chúng một địa chỉ, đập vỡ điện thoại, buông mẹ ra. Lần cuối cùng hỏi bà: "Đến nước này rồi, mẹ vẫn còn bảo vệ hắn?" 

 

"Mẹ à, con mới là con ruột của mẹ." 

 

Mẹ tôi khó khăn bò trên mặt đất, muốn nhặt điện thoại. Không nhặt được, tức giận mắng tôi. 

 

"Con là con ruột thì sao? Con lại không thể lo ma chay cho mẹ! 

 

"Con là phụ nữ, ngoài lấy chồng sinh con ra, không có một chút giá trị nào!" 

 

Bà cũng là phụ nữ, nhưng lại bị thuần hóa thành bộ dạng ghét bỏ phụ nữ thật trớ trêu. 

 

"Để con trai lo ma chay quan trọng đến vậy sao?" 

 

Mẹ tôi hùng hồn, khinh bỉ nhìn tôi. 

 

"Vớ vẩn, truyền thống mấy ngàn năm, có thể sai được sao? 

 

"Con gái lo ma chay xui xẻo, để con gái lo ma chay, kiếp sau đầu thai cũng không tốt lành!" 

 

Tôi không hiểu. Người như vậy cũng có thể đầu thai sao? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hon-nhan-ky-la/chuong-4.html.]

Tôi cúi đầu, cười nhẹ. "Được thôi, thích đầu thai đến vậy, con là con gái của mẹ, sống không báo hiếu được, ch//ết đương nhiên cũng phải giúp mẹ một tay." 

 

Mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi. 

 

Đau buốt. 

 

"Đương nhiên con phải báo hiếu, mẹ sinh con dưỡng con, mẹ đối với con thế nào con cũng không nên oán hận. 

 

"Không có mẹ và ba con, thì làm gì có con? 

 

"Con bị người ở trại cai nghiện đánh ch//ết, không liên quan đến em con. 

 

"Nếu con dám hại em con, đời này kiếp này con đều không được ch//ết yên lành!" 

 

Kiếp sau? Tôi không cần. Tôi tìm thấy một cái kéo, c//ắt lư//ỡi mẹ tôi. Nói không ra lời hay, chi bằng đừng nói.

 

11

Vương Diệu Tổ đến rất nhanh. 

 

Phía sau đi theo một đám người quen mặt, quen đến mức, tôi nhìn một cái, đều sẽ gặp ác mộng cả đêm. 

 

Hắn ta làm ngơ ba và mẹ tôi đang nằm trên đất đi thẳng về phía tôi, năm sáu người đàn ông cao to cùng nhau tiến đến. 

 

Khoảng nửa năm trước, mỗi lần tôi nhìn thấy bất kỳ ai trong số chúng, đều sợ hãi trốn vào một góc. Bây giờ, tôi không những không lùi lại nửa bước mà còn ngẩng mặt lên cười với chúng. 

 

Vương Diệu Tổ cũng cười, đưa tay ra, đương nhiên nói: "Tiền đâu? 

 

"Vừa rồi chơi một ván lớn, thua hết tiền cho bọn chúng rồi, mày là chị tao, đúng là nên suy nghĩ cho tao một chút." 

 

Đám đàn em của hắn cười cợt. "Diệu Tổ, mày nói thế không đúng rồi. 

 

"Số tiền đó, vốn dĩ là anh em góp lại bồi thường cho nhà mày." 

 

Hắn nhìn tôi, huýt sáo. 

 

"Nhưng chị mày đây không phải vẫn sống khỏe re sao? 

 

"Vậy số tiền đó vốn dĩ cũng phải trả lại cho bọn tao, nếu tính ra, hôm nay mày thua cũng tính là nợ bọn tao đấy." 

 

Vương Diệu Tổ quen thuộc đạp cho tên vừa nói một cú, cười mắng: "Thả rắm chó má. 

 

"Đợi tao lấy được tiền, sẽ gỡ lại hết." 

 

Bọn chúng cười ha hả. 

 

Tôi cắt ngang bọn chúng, thản nhiên nói: "Không có tiền. Ai lại đi mừng tiền cho người ch//ết?" 

 

Nụ cười của Vương Diệu Tổ tắt ngấm, âm hiểm nhìn tôi. 

"Không có tiền mày gọi tao đến làm gì? Ngứa da muốn ăn đòn? Hay là thèm đàn ông?" 

 

Tôi cong môi, cười dịu dàng. "Ừ, đúng là nhớ các anh rồi." 

 

Tôi nhìn đám đàn em phía sau hắn, hỏi: "Các anh có nhớ tôi không?" 

 

Bọn chúng đảo mắt, quan sát xung quanh. Phát hiện ngoài hai đấng sinh thành và một cái xác đàn ông, không có ai khác. 

 

Một người nói: "Nhớ, đương nhiên nhớ. 

 

"Trong cả trại cai nghiện, chỉ có mày trông hiền lành, tính tình lại mạnh mẽ nhất, chơi đùa thú vị nhất." 

 

Vừa nói vừa đi đến bên t.h.i t.h.ể Trình Thành, không khách khí b//ẻ đầ//u cậu ấy ra, nhìn mặt cậu ấy, nhìn đi nhìn lại, ngạc nhiên nói: "Đây chẳng phải thằng bóng nổi tiếng khắp vùng hay sao? Mặc váy trông cũng xinh đấy." 

 

Hắn lại nhìn ba mẹ Trình Thành, sờ cằm suy nghĩ. 

 

"Tao nhớ ra rồi, hồi đó tao còn khuyên hai bác, nghi ngờ con trai hai bác là đồng tính luyến ái, bảo hai bác đưa nó đến chỗ tao chữa trị, hai bác không chịu." 

 

Hắn ta tiếc nuối: "Khách hàng tiềm năng đấy, sao lại ch//ết thế này?" 

 

Ba mẹ Trình Thành vốn dĩ sợ đến ngây người, lúc này đột nhiên hồi thần. Không hiểu sao giận dữ tột độ, giằng lấy xác Trình Thành từ tay hắn. 

 

"Con trai tôi không phải đồng tính luyến ái! Nó thích phụ nữ! 

 

"Nhà chúng tôi không hoan nghênh các người, cút ngay!" 

 

Tên kia cười ha hả, nhìn tôi nói: "Chúng tôi là do cô dâu mời đến, sao có thể cút được? 

 

"Thích phụ nữ? Vậy tại sao nó lại thích mặc váy? Chẳng phải biến thái thuần túy sao!" 

 

Hắn vừa nói xong, ba mẹ Trình Thành đột nhiên suy sụp, nhặt đồ ném vào người bọn chúng. 

 

"Nó không phải biến thái, nó chỉ là thích bản thân xinh đẹp!" 

 

Hai người, làm sao có thể đối phó được một đám đàn ông. Hai người bị đẩy vào tường, đập đầu choáng váng. 

 

Trình Thành vẫn luôn im lặng, cũng không nhịn được nữa gào thét bảo bọn chúng dừng tay. 

 

Đáng tiếc, ngoài tôi ra, không ai nghe thấy.

 

Loading...