Mười ngày trôi qua, nhìn thấy đóa hoa sen tịnh đế trên đồ thêu dần hiện lên hình dáng, bên Tống di nương vẫn không có động tĩnh gì, sách mà Diệp Diệu An đọc hàng ngày cũng đã chuyển sang “Kinh Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật”.
Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng, huyễn, bào, ảnh, như lộ diệc như điện*.
*Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng, như sương, như chớp loé.
Nàng mặc niệm, tĩnh tâm, tĩnh khí, tĩnh thần. Như vậy mới dần làm cho tâm hồn như đang bị chiên rán trong chảo dầu bình tĩnh lại, người cũng gầy đi một vòng, vác bộ quần áo mặc lên người cũng kêu lạch cạch.
Hôm sau, trời vừa sáng, khí lạnh vẫn chưa tan đi hết.
Diệp Diệu An ngồi trước gương, để Xuân Lan chải tóc cho nàng. Chưa kịp cài trâm, phía sau đã không còn động tĩnh. Nàng liếc nhìn qua gương, phát hiện Xuân Lan đang che mặt khóc.
“Mới sáng sớm, khóc cái gì, không may mắn chút nào.”
“Không, không có gì.” Xuân Lan lau mặt, hít hít mũi, cố gắng ngăn nước mắt, “Nô tì chỉ nghĩ, cô nương vào cung, không có ai bên cạnh, nếu đêm đến đói bụng thì sao… Phu nhân thật tàn nhẫn.”
“Này ngươi nghe xem,” Diệp Diệu An không biết an ủi thế nào, chỉ có thể cắt ngang lời nàng ấy, “Bên ngoài có tiếng gì đang kêu, thời tiết này còn có chim hoàng oanh sao?”
Nghiêng tai lắng nghe, xa xa quả thật có chút ríu rít, tiếng kêu cực kỳ vui mừng rộn rã.
“Nghe âm thanh này không giống, mà tức phụ Tam gia ở viện bên cạnh mới nuôi một con sáo.”
Diệp Diệu An cười cười, nhận lấy trâm từ tay Xuân Lan, nói với nàng ấy: “Âm thanh này nghe hay ghê. Còn lại cứ để ta tự làm, ngươi đi xem giúp ta đi.”
Xuân Lan đáp lời rồi đi.
Qua một lúc lâu, tấm rèm mềm mại lay động, phất lên một làn gió nhẹ nhàng, thoảng bay, êm ái.
“Có nhìn rõ là chim gì không?” Diệp Diệu An tưởng là Xuân Lan đã trở lại, quay đầu hỏi, nhưng nghe thấy “lạch cạch” một tiếng, một hòn đá nhỏ từ bên ngoài ném vào.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng ngẩn người, xốc rèm lên nhìn ra ngoài, bốn bề vắng lặng, như thể ngay cả bà tử làm việc vặt cũng được nhàn rỗi. Nàng có chút nghi ngờ nhặt hòn đá kia lên, mới thấy trên đó có một phong thư được buộc chỉ, niêm phong bằng sáp.
Diệp Diệu An xé phong bì, mở ra nhìn, bên trên là một bài thơ:
Sổ thanh đề quyết, hựu báo phương phi yết. tích xuân cánh bả tàn hồng chiết. Vũ khinh phong sắc bạo, mai tử thanh thời tiết. Vĩnh Phong liễu, vô nhân tận nhật phi hoa tuyết. Mạc bả yêu huyền bát, oán cực huyền năng thuyết.
*Một vài tiếng cuốc, lại báo mùa hoa hết. Tiếc xuân gượng chọn cành tàn ngắt.
Mưa rây gió thét gào, Mơ vẫn còn quả chát. Liễu Vĩnh Phong, vắng người trọn buổi hoa như tuyết. Chớ gảy cung đàn hát, oán hận đàn ngỏ hết. (Bài thờ Thiên thu tuế của Trương Tiên, bản dịch của Châu Hải Đường trên thivien.net)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hom-nay-hoa-xuong-cuop-dau-chua/chuong-3.html.]
Chữ viết như rồng bay, nét chữ cứng cáp, bút lực mạnh mẽ.
Chữ ký ở cuối thư, chỉ là một chữ “An” nho nhỏ. Như thể có tình lang đang gọi khuê danh của nàng, cũng tựa như hứa hẹn sự cho sự bình an cho nàng.
“Tâm tự song ty võng, trung hữu thiên thiên kết*.” Trong lòng Diệp Diệu An lẩm nhẩm, bổ sung phần thiếu sót của bài thơ. Trong lúc nhất thời, sóng lòng sục sôi, cả thế gian như nhạt màu, chỉ có tờ giấy trong tay nóng đến mức như sắp thiêu cháy, nóng đến tận lòng nàng.
*Lòng tựa lưới đôi tầng, trong có ngàn mối kết. (Bài thờ Thiên thu tuế của Trương Tiên, bản dịch của Châu Hải Đường trên thivien.net)
Diệp Diệu An sống đến chừng này, cũng chưa từng làm việc gì quá táo bạo như trao gửi thư tay như thế. Nàng cầm bức thư, bỏ vào hộp trang sức, lại hoang mang rối loạn lấy ra, cuối cùng vẫn gấp nhỏ lại, nhét vào túi hương bên người, lúc này mới vững bụng ngồi xuống.
Chờ tới chờ lui, vẫn không thấy Xuân Lan quay lại. Trong sân trống không vắng vẻ, chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi sàn sạt. Diệp Diệu An thấy có chút kỳ quái, lại sợ muộn giờ thỉnh an buổi sáng với Điền phu nhân, nên một mình ra ngoài.
Vừa rẽ qua hành lang không xa, lại thấy Điền phu nhân dẫn theo đại cô nương Diệp Diệu Uyển, cùng với năm sáu nha hoàn, một đoàn người chậm rãi đi tới.
Diệp Diệu An sửng sốt, không ngờ lại gặp bọn họ ở đây, vội vàng hành lễ: “Con đang muốn đi thỉnh an mẫu thân, không biết mẫu thân định đi đâu?”
Điền phu nhân cười đến hòa hợp êm thấm: “Cứ đi theo ta.”
Diệp Diệu An không hiểu thế nào mà đi theo sát, càng đi càng hướng về phía cổng sau. Không lâu sau, liền thấy một tiểu hỏa giả* mặc áo giao lĩnh, đầu đội khăng phẳng, đang đứng bên cạnh cửa.
*hỏa giả: người hầu bị thiến.
Thấy Điền phu nhân dẫn Diệp Diệu An tới, tiểu hỏa giả kia cười nói: “Đây không phải Nhị cô nương sao? Thật đúng là như lời Hàn Thượng Cung nói, người trổ mã xinh đẹp tươi tắn. Xe đón cô nương đã đến, giờ thì theo tạp gia vào cung thôi.”
Diệp Diệu An hoảng hốt, sao lại đột ngột như vậy? Ngay cả một lời đánh tiếng cũng không có.
Nha hoàn Ngọc Quyên từ phía sau nhẹ nhàng đẩy, nói: “Cô nương là vui quá nên hỏng luôn rồi sao? Đứng thất thần ra làm gì, còn không lên xe đi.”
“Ta muốn gặp phụ thân.” Diệp Diệu An quay đầu, nhìn quanh quất khắp nơi, như thể muốn nắm bắt điều gì, nhưng bên cạnh không có ai nói giúp nàng, “Quần áo ta còn chưa thu dọn… Xuân Lan đâu?”
Đại cô nương Diệp Diệu Uyển che miệng cười nói: “Trong cung cái gì cũng có, lụa là gấm vóc nhiều hơn nhà chúng ta, còn có thể để muội muội thiếu thứ gì sao?”
Điền phu nhân liếc mắt nhìn Diệp Diệu Uyển một cái, Diệp Diệu Uyển vâng dạ câm miệng.
Điền phu nhân quay người căn dặn nha hoàn Ngọc Quyên, tự tay lấy một thỏi bạc, cách khăn tay chưa cho tiểu hỏa giả kia: “Mọi việc xin làm phiền công công.”
Đối phương mặt mày hớn hở nhận lấy bạc, lập tức cất lớn giọng nói: “Nhị cô nương, đây là chuyện vui mừng, đừng để tạp gia phải ra tay, tự mình đi thôi.”
Diệp Diệu An bị mọi người xung quanh xô đẩy, chân tay bối rối di chuyển tới, đến gần thì bị đẩy mạnh vào xe.
Cương ngựa vừa kéo lên, con ngựa bị bịt mắt đau đớn, dưới chân phi điên cuồng, dấy lên một đám bụi mù trên đất. Sau một lúc, nó mới từ từ chậm lại.