Bùi Trạch Thâm lấy kéo rồi tự mình mở gói hàng phủ bụi đã lâu, sau đó nhấc món đồ bên trong ra…
Hai lọ hương liệu thủ công, một lọ ước nguyện chứa đầy những ngôi sao và một vài món quà nhỏ lẻ tẻ khác.
Ngoài ra còn có một phong thư, bên trên viết một dòng chữ nhỏ nhắn thanh thoát: Bùi Trạch Thâm tự mình mở.
Hắn ngẩng lên nhìn Thẩm Ly, khuôn mặt cô ẩn trong bóng tối nên khó lòng đoán được cô đang nghĩ gì.
Cô nói: “Mở ra đi, đã muộn hai năm rồi, anh muốn xem thì cứ xem.”
Bùi Trạch Thâm xé mở phong bì và lấy ra một trang giấy.
… [Bùi Trạch Thâm, lúc anh thấy bức thư này em đã rời khỏi Minh Thành. Em không biết mình sẽ đi đâu, nhưng có lẽ cả đời này em sẽ không quay lại nữa.
Lời chia tay đã nói một lần, em không muốn nói nhiều chi nữa, hi vọng về sau chúng ta sẽ không tiếp tục liên lạc, cứ tạm biệt từ đây đi.
Cuối cùng, em tặng anh một câu danh ngôn em sưu tầm được từ rất lâu về trước: Bạn cho rằng tôi là cỗ máy không có cảm xúc sao? Phải chăng vì tôi nghèo khó, vô danh, ngoại hình bình thường, gầy còm nên tôi không có linh hồn, cũng không có chân tình sao?
Tâm hồn tôi cũng phong phú như bạn, trái tim tôi cũng dồi dào như bạn. Nếu thượng đế ban cho tôi chút sắc đẹp và của cải đủ đầy, tôi có thể khiến bạn u mê tôi như cách tôi u mê bạn bây giờ vậy.
Hiện tại tôi không nói chuyện với bạn bằng xương bằng thịt mà là linh hồn tôi đang giao tiếp với linh hồn bạn như thể hai ta đã vượt qua nấm mồ đến dưới chân thượng đế, bình đẳng với nhau.
Vốn nên là như vậy.]
30
*(Chương này tác giả ko viết gì cả mn nhé)
31
Bùi Trạch Thâm đẩy cửa một căn phòng, nói:
“Đây là phòng anh thời đại học, hiện tại anh đã nhờ quản gia niêm phong nó.”
Thẩm Ly nhìn vào trong, sốc đến mức không nói nên lời.
…Căn phòng bày vô số tranh sơn dầu, trên tường dán đầy hình Thẩm Ly, có cái cắt ra từ ảnh nhóm của lớp, có ảnh selfie cô đăng trên moment WeChat, có cả ảnh chụp lén.
Thẩm Ly nhớ những bức tranh sơn dầu kia đều là tác phẩm cô vẽ trong thời gian học mỹ thuật.
Bùi Trạch Thâm tiến vào trước, hắn đứng trước một bức tranh, nói: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở ngoài studio, lúc đi ngang qua vô tình liếc một cái liền lập tức nhớ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hieu-lam/24.html.]
Sau đó, trời xui đất khiến Bùi Trạch Thâm lén hỏi thầy giáo nữ sinh kia tên gì.
Thẩm Ly, hắn lẩm nhẩm hai chữ trong đầu, nghĩ: Nghe rất hay, rất hợp với con người cô.
Bùi Trạch Thâm lợi dụng những quan hệ hắn có, âm thầm liên hệ phòng vẽ lấy được một bức tranh của Thẩm Ly, là một bản nháp cô bỏ đi, vẽ để luyện tay.
Trong bức tranh đó có một cái cây lớn mà Bùi Trạch Thâm thường đến hóng mát.
Nhiều người không thích đến đó vì cảm thấy hơi hẻo lánh song Bùi Trạch Thâm lại rất thích vì không có tiếng người ồn ào, rất yên tĩnh.
Thẩm Ly ngạc nhiên hỏi: “Bức tranh này tôi dùng lối vẽ trừu tượng, sao anh nhận ra là cái cây lớn kia?”
Cô che ngực, hóa ra lúc cô chưa biết gì cả Bùi Trạch Thâm đã gặp cô.
Hóa ra lần đầu tiên họ gặp nhau không phải ngày sinh nhật thảm hại cùng chiếc bánh ngọt mua tạm mà có thể xem như một ấn tượng tương đối tốt.
Bùi Trạch Thâm đắc ý cong môi, nói: “Anh cứ vậy nhìn ra được thôi, có lẽ là do chúng ta có thần giao cách cảm.”
Thẩm Ly nhìn quanh từng ngóc ngách của căn phòng.
Ngay cả truyện tranh người que cô vẽ để than phiền về cuộc sống cũng bị Bùi Trạch Thâm sưu tập.
Ngoài ra còn có một bức tranh cô từng rao bán tại một cuộc triển lãm nghệ thuật, được người ta mua đi với giác cao. Hóa ra người khách đó là Bùi Trạch Thâm.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Em cũng là tình đầu của anh, anh cũng trắc trở học cách yêu một người, mọi trải nghiệm của anh đều đến từ em… “ Bùi Trạch Thâm hoài niệm, “Giờ nghĩ lại lúc đó anh đụt thật, cái gì cũng không hiểu, chỉ âm thầm thu thập những thứ thuộc về em.”
Thẩm Ly thoáng do dự, hỏi “Anh yêu tôi ở điểm nào? Nếu chỉ vì tôi có thể giúp anh trị chứng mất ngủ thì đã có những thứ hương liệu kia, anh cũng có thể tìm người chế tạo hương an thần.”
Một khi có được thứ thay thế, với Bùi Trạch Thâm mà nói thì có cô hay không cũng chẳng sao.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao Thẩm Ly lại cảm thấy cổ họng có chút đắng chát.
“Yêu em ở điểm nào à? Nếu nhất thiết phải đưa ra một lý do thì có lẽ anh không trả lời em được.” Một tiếng cười khẽ thoát giữa răng môi hắn: “Anh chỉ yêu em vậy thôi, yêu hết thảy mọi thứ thuộc về em, mỗi một sợi tóc anh đều yêu.”
Hắn yêu đôi mắt đen sáng ngời của cô, yêu sự bướng bỉnh và nóng nảy của cô, yêu việc cô yêu hắn nhất trên đời và đối xử với hắn tốt nhất, yêu giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng mỗi khi cô gọi tên hắn.
Thẩm Ly hỏi vặn: “Tình yêu không thể hiện ra ngoài, không cảm nhận được thì sao có thể gọi là yêu?”
Bùi Trạch Thâm hơi sửng sốt: “Mẹ anh cũng nói vậy, nhưng Thẩm Ly, em có nghĩ rằng… Anh yêu em là lẽ tự nhiên, giống như việc hít thở vậy, em đâu có hỏi tại sao lại hít thở đúng không?” Hắn gần như chẳng cần suy nghĩ, như thể tình yêu dành cho Thẩm Ly đã ăn sâu vào xương m.á.u và linh hồn hắn.