Nếu như gặp lại Bùi Trạch Thâm, cô không cần thiết phải cố chấp tránh né hắn, có lẽ có thể bình tĩnh gật đầu chào, thậm chí trò chuyện đôi câu như bạn học cũ với nhau, có như vậy mới tính là hoàn toàn buông tay và sẽ không còn lăn tăn gì mỗi khi nghĩ đến.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Trạch Thâm, Thẩm Ly âm thầm thở phào, song cô lại không để ý đến ngón tay đang run rẩy của hắn đã tố cáo sự hoảng hốt và bất an bên trong.
Bùi Trạch Thâm lấy chiếc bật lửa tinh xảo và sang trọng trong túi ra tính châm một điếu thuốc nhưng đột nhiên khựng lại, nhìn về phía Thẩm Ly rồi yên lặng buôn bật lửa.
Thẩm Ly không thích mùi thuốc lá, không thể hút trước mặt cô được.
“Giờ anh hút cả thuốc à?” Thẩm Ly hỏi theo bản năng.
Bùi Trạch Thâm nhìn cô, cười nói: “Rất ngạc nhiên?”
“Ừ… có hơi giật mình, anh từng nói anh không biết hút thuốc.”
Chỉ vì sau khi Thẩm Ly rời đi, không còn ai có thể ngăn Bùi Trạch Thâm khỏi sự mê hoặc của nicotin nữa nên hắn mới thử một chút, hút một lần rồi mỗi năm mỗi nhiều.
Những người đi trước đều gạt hắn, t.h.u.ố.c lá căn bản không hề giúp tiêu bớt nỗi sầu.
Bùi Trạch Thâm cười nhẹ, nói: “Con người đều sẽ thay đổi, không phải sao?”
Thẩm Ly gật đầu, nhìn về phía dãy núi thấp thoáng đằng xa trong màn sương mù mờ mịt.
Cô không rõ cảm xúc trong lòng là thế nào, có chút giống nước nho có ga cô uống đêm sinh nhật đó, hơi chua.
Mưa rơi không hề nhỏ đi mà càng lúc càng nặng hạt hơn, còn có tiếng sấm kèm theo.
Bùi Trạch Thâm duỗi tay: “Mưa lớn quá, chi bằng để anh gọi tài xế đưa em về nhé.”
Thẩm Ly bất đắc dĩ gật đầu: “Phiền anh vậy.”
Bùi Trạch Thâm không mang ô nên Thẩm Ly đưa chiếc ô màu đen trong tay cho hắn.
Hắn nhận chiếc ô, hạ thấp tay cầm dù, tán dù nghiêng về phía Thẩm Ly.
“Đi thôi, cẩn thận dưới chân.” Giọng hắn trầm thấp tao nhã như tiếng đàn cello.
Từ đầu đến cuối, cơ thể Bùi Trạch Thâm đều không chạm vào Thẩm Ly, cử chỉ và lời nói đều rất lịch sự.
Cánh tay hắn vòng qua lưng Thẩm Ly, tưởng chừng như không hề có bất kì tiếp xúc nào nhưng thực tế lại hoàn toàn bao bọc cô trong phạm vi bảo vệ của hắn, ngay cả một giọt mưa cũng không văng trúng cô.
Thẩm Ly ngửi mùi nước hoa nam cao cấp, lần đầu tiên cảm thấy yên bình sau suốt một thời gian dài.
Đột nhiên, cô vô tình giẫm trúng một hòn đã, mất thăng bằng ngã nhào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hieu-lam/12.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
15
Gần như ngay lập tức, Bùi Trạch Thâm bắt được cô.
Thẩm Ly theo quán tính nhẹ nhàng ngã vào n.g.ự.c người đàn ông, mùi nước hoa cùng mùi hương nam giới lập tức phả vào mặt cô.
Cô tì vào n.g.ự.c hắn, dưới lớp áo vest là những khối cơ chắc nịch khiến mặt Thẩm Ly lập tức đỏ bừng, luống cuống chân tay vội vàng đẩy hắn ra.
Trong giây lát, m.á.u nóng dồn lên n.g.ự.c cô, tiếng tim đập lớn đến mức đinh tai nhức óc.
Mặt Thẩm Ly đỏ bừng, màu đỏ từ gò má lan dần lên tai: “Xin lỗi!
Mãi một lúc lâu Bùi Trạch Thâm không nói gì, lát sau Thẩm Ly không nhịn được ngước mắt nhìn lên thì thấy gương mặt lạnh lùng của hắn vương đầy ý cười, tựa như băng tuyết tan chảy.
Hắn nói: “Không có gì, không cần khách sáo với anh.”
Bấy giờ Thẩm Ly mới nhận ra nửa bên vai Bùi Trạch Thâm đã ướt đẫm nước mưa.
Bùi Trạch Thâm cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, muốn che chắn Thẩm Ly, hắn chắc chắn sẽ dính mưa.
“Anh… có lạnh không?” Thẩm Ly giật mình hỏi: “Hay là anh về tắm trước đi, tôi tự về được.”
“Mưa nhỏ thôi mà.”
Bùi Trạch Thâm lắc đầu, hắn nhét cô vào xe rồi lạnh nhạt ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi, đưa cô ấy đến Nguyệt Lam Garden.”
Nghe đến tên khu dân cư này, Thẩm Lệ thoáng ngây người.
Đã lâu lắm rồi cô chưa về nhà.
Một trợ lý cung kính đưa khăn khô tới, Bùi Trạch Thâm nhận lấy lau người.
Trong xe, không ai nói gì, chỉ im lặng suốt cả chặng đường.
Thẩm Ly nhìn Bùi Trạch Thâm, chợt nhớ hồi đại học cũng có lần họ mắc một trận mưa như thác đổ thế này.
Cô không biết ai đã trộm ô của mình, đành hỏi Bùi Trạch Thâm liệu anh có thể đưa cô về kí túc xá được không. Bùi Trạch Thâm đồng ý, hai người sánh vai đi cùng nhau dưới mưa.
Tuy nhiên, do Bùi Trạch Thâm quá cao mà hắn cũng không hề có ý định cúi xuống nên chiếc ô cao quá đỉnh đầu Thẩm Ly cả đoạn. Kết quả có thể đoán được, nửa người Thẩm Ly đều bị mưa thấm ướt.
Trên đường không mấy ai qua lại, song những ai bắt gặp họ đều sẽ lộ ra vẻ mặt hâm mộ hoặc ghen tị.
Trong trường luôn có rất nhiều người ghen tị với Thẩm Ly vì có anh người yêu vừa đẹp trai vừa học giỏi lại lắm tiền; cũng có người ghen tị với cô, cảm thấy cô không xứng với Bùi Trạch Thâm, ở trong tối chê bai và tung tin vịt về cô.
Càng nhiều hơn là những ánh mắt khinh thường, như thể mỗi khi Thẩm Ly và Bùi Trạch Thâm đứng cạnh nhau họ chỉ thấy mình Bùi Trạch Thâm.