Hắn là một thiên tài kinh doanh, phát triển mạnh mẽ trong giới doanh nghiệp như cá gặp nước, trui rèn ra thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết cùng tầm nhìn đầu tư chính xác.
Ban đầu, vì hắn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Vu và không để ý đến hợp tác phát triển giữa nhà họ Bùi và nhà họ Vu, rất nhiều người không hề coi trọng hắn.
Ai ngờ có lần, giữa lúc tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào cứu được tình hình rối rắm của một dự án, hắn chỉ dùng đúng ba tháng đã ngăn được cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế khiến dự án có thể khởi động lại và kiếm được rất nhiều tiền.
Hiện tại hắn sở hữu khối tài sản trị giá hàng chục tỷ, trở thành người mới “sờ vào là bỏng” trong giới kinh doanh.
Bùi Trạch Thâm cực kỳ giỏi đào hố ở những nơi khó thấy trong hợp đồng, khiến con mồi vô tình rơi thẳng vào cái bẫy hắn cẩn thận dày công sắp đặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Phàm là người dám chọc vào hắn, chắc chắn hắn sẽ lao vào cắn xé đối phương như một con sói dữ, khiến cho đối phương không còn manh giáp.
Có lẽ là vì Thẩm Ly nên đến giờ Bùi Trạch Thâm chưa từng ra tay với nhà họ Lâm, chuyện này làm Lâm Kinh Du vừa mừng rỡ vừa lo lắng.
Không phải Bùi Trạch Thâm… vẫn muốn lấy lòng Thẩm Ly để gạt người quay lại chứ?
Cô nắm tay Thẩm Ly, nói: “Tảo Tảo, xử lý tang sự bên này xong bà tính thế nào?”
“Sau này tôi sẽ ở lại Minh Thành” Thẩm Ly cố đè cảm giác chua xót nơi cổ họng xuống: “Tôi rất hối hận khi không thể gặp ba mẹ lần cuối… Giờ tôi sẽ về nhà, không rời đi nữa.”
Lâm Kinh Du hỏi cô: “Bà muốn tới công ty nhà tôi làm không?”
Thẩm Ly uyển chuyển từ chối, cô vẫn muốn tiếp tục vẽ tranh minh họa.
Sau khi quan tài được hạ táng, Thẩm Ly chống chiếc ô đen đứng trước bia đá thật lâu.
Cô lang thang không mục đích trên đường, sau đó dừng chân trước tiệm hoa cô từng thường xuyên đi ngang qua.
Thẩm Ly mua một bó hồng trắng lớn, sau đó quay lại và đặt lên mộ phần cha mẹ mình; đi kèm hoa hồng trắng còn có một tấm thiệp do chủ tiệp tặng, trên đó viết về ngôn ngữ của hoa hồng trắng: lãng mạng, tôn trọng, anh xứng đáng sánh đôi cùng em.
Cô thầm nghĩ trong lòng: Ba mẹ, nếu hai người dưới suối vàng có linh, nhớ đừng gây gổ nữa, chung sống với nhau thật tốt nhé.
Bản tính Thẩm Ly hướng nội chủ yếu là do nguyên nhân gia đình, cô rất sợ cách cha mẹ cư xử với nhau không khác gì kẻ thù trong kí ức; vậy nên khi gặp Bùi Trạch Thâm, cô mới không ngừng nhượng bộ và thỏa hiệp để lấy lòng người yêu.
Tuy nhiên, sau khi nhận ra việc này, Thẩm Ly đã rất cố gắng sửa lại.
Tuy tính tình cha không tốt, luôn đánh Thẩm Ly và cãi nhau với mẹ nhưng ông ấy cũng rất chăm chỉ kiếm tiền. Thẩm Ly học mỹ thuật đốt tiền đến mấy ông ấy cũng cắn răng chi trả, dù chính mình phải chi tiêu dè sẻn.
Mẹ cũng giống vậy, dù đã ly hôn bà cũng không bỏ bê Thẩm Ly, thường xuyên chạy tới thăm cô.
Trên đời chẳng ai hoàn hảo cả, cô cũng vậy mà Bùi Trạch Thâm cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/hieu-lam/11.html.]
Thẩm Ly thở dài, vừa nhấc chân định rời đi thì ngửi thấy mùi hương cơ thể nam tính quen thuộc pha lẫn với mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Thẩm Ly ngẩng phắt đầu lên, bấy giờ mới nhận ra cô vừa tông thẳng vào lòng Bùi Trạch Thâm.
Mà Bùi Trạch Thâm không biết đã đứng sau lưng cô bao lâu đang cụp mắt nhìn cô chăm chăm.
14
Thẩm Ly lúng túng lùi lại hai bước, cúi đầu không dám nhìn hắn. Cô nói: “Xin lỗi anh Bùi, tôi không cố ý.”
“Không sao.” Bùi Trạch Thâm cong môi cười: “Anh chỉ muốn đến gặp em…Thẩm Ly.”
“Chẳng phải anh có một buổi họp à?”
“Tạm hủy rồi.” Bùi Trạch Thâm nói một cách thờ ơ song thực tế thì hắn vừa trực tiếp hoãn một hội nghị quốc tế quan trọng.
Hắn nói vậy chỉ vì muốn che giấu và kìm nén xúc động muốn lao tới ôm cô vào lòng… Nhưng không được, hắn phải tiến từ từ từng bước.
Thẩm Ly nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Bùi Trạch Thâm tham lam ngửi mùi thơm trên tóc Thẩm Ly, đột nhiên hỏi: “Anh như bây giờ đã khá hơn chưa?”
Thẩm Ly ngước lên, thấy rõ mong đợi và thấp thỏm trong mắt hắn.
Cô ăn ngay nói thật: “Hiện tại anh Bùi còn ưu tú hơn cả trước đây, anh rất giỏi.”
Bùi Trạch Thâm mím môi, nói: “Thẩm Ly, em không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi thẳng tên anh là được.”
Sự xa cách của cô khiến hắn cảm thấy khổ sở.
Suốt hai năm ròng hắn còn không thể quên được cô, thì làm sao hắn có thể buông tay chỉ trong nửa năm được đây.
Bùi Trạch Thâm vẫn chưa từ bỏ, song lần này hắn đã rút ra được bài học và sẽ không mắc lại sai lầm tương tự nữa.
Thẩm Ly gật đầu, nói: “Vậy tôi sẽ gọi anh là Bùi Trạch Thâm.”
Mới đầu Thẩm Ly cảm thấy khoảng cách giữa cô và Bùi Trạch Thâm càng lúc càng rộng, gần như đã trở thành một vực sâu nên mới dùng kính ngữ lịch sự và giữ kẽ chứ không gọi thẳng tên hắn.
Chẳng qua, trong nửa năm này, Thẩm Ly đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện.