19
Trong phòng livestream của Bành Hoài, cô ấy đang khóc thút thít, kể lại vụ việc cho hàng vạn người xem.
“Không biết mọi người còn nhớ bài đăng nửa tháng trước không, bạn thân của tôi chính là người được nhắc tới trong bài đó, Từ Khâm. Khi ấy tôi lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của bạn mình nên mới nói là đổi thẻ dự thi để che giấu, vì tôi sợ gia đình cô ấy sẽ sửa nguyện vọng.”
Bành Hoài hoàn toàn làm sạch tội trạng của tôi, chuyện lẽ ra do tôi khởi xướng giờ lại trở thành hành động nghĩa hiệp của cô ấy.
Tôi xem livestream, trong lòng xúc động không nói nên lời.
“Không ngờ cái gia đình ấy lại bẩn thỉu như vậy. Không chỉ sửa nguyện vọng mà còn muốn ép bạn tôi gả cho một gã đàn ông bốn mươi mấy tuổi, bụng phệ, bẩn thỉu.” — khi nói tới đây, Bành Hoài phát đoạn ghi âm hôm đó ra.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng tôi vang lên dữ dội.
Chắc chắn cậu và mợ tôi cũng đang xem livestream của kẻ thù, Bành Hoài.
Sau khi đoạn ghi âm được phát tán, hai người đó hoàn toàn bị tẩy chay trên mạng xã hội.
Trên mạng đầy rẫy lời mắng chửi.
Cậu tôi đứng ngoài đập cửa: “Con tiện nhân này! Biết vậy tao đã g.i.ế.c mày luôn từ đầu cho xong! Một đứa con gái chỉ tổ tốn cơm! Nếu g.i.ế.c mày từ sớm, căn nhà này giờ đã là của tao rồi!”
Giọng ông ta vang vọng rõ mồn một qua cánh cửa lọt thẳng vào tai tôi, và lọt thẳng vào điện thoại, thông qua kết nối livestream với Bành Hoài truyền đến hàng chục ngàn khán giả đang xem trực tiếp.
Đồng thời, cậu tôi cũng nghe được tiếng gào thét của chính mình vọng ra từ điện thoại của mợ tôi.
Lúc này ông ta hoàn toàn im lặng.
Sói dữ tự lộ mặt thì đám tay sai cũng chẳng còn sống được bao lâu.
20
Chuyện năm xưa bị điều tra lại.
Chuyện cha mẹ tôi bị cả nhà Triệu Đức Hữu hại c.h.ế.t bắt đầu lan truyền rầm rộ trên mạng.
Trùng hợp có người biết chuyện năm đó đã lên tiếng về những điểm nghi vấn:
【Hồi đó nhà tôi có mời nhà Triệu Đức Hữu tới ăn cơm. Hắn ta trông như một tên côn đồ, luôn miệng hỏi làm sao gây ra tai nạn xe mà không bị cảnh sát phát hiện.】
【Tôi xin ẩn danh, tôi từng là bạn ăn chơi của Triệu Đức Hữu. Khi đó hắn nợ một đống tiền, chẳng hiểu sao chỉ một thời gian ngắn sau đã có tiền. Tôi xem lại thì trùng khớp thời điểm đúng một tháng sau khi chị gái và anh rể hắn qua đời.】
Manh mối như măng mọc sau mưa, lộ ra từng cái một.
Gia đình Triệu Đức Hữu không còn đường trốn.
Ông ta không chỉ sửa nguyện vọng thi đại học của tôi, muốn bán tôi cho nhà giàu, mà còn chính là kẻ g.i.ế.c cha mẹ tôi, chiếm đoạt tài sản của tôi.
Không những thế, ông ta còn đánh bạc trực tuyến, thậm chí còn tham gia điều hành đường dây này. Mợ tôi cũng tham gia vào, cả hai còn bị truy tố vì tội hỗ trợ hoạt động phạm pháp.
May mà tài khoản ngân hàng của tôi vẫn luôn giữ trong tay, nếu không tôi cũng có thể đã bị dính líu.
Cả nhà đó giờ đã tề tựu đầy đủ trong tù.
Cuối cùng mọi chuyện cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn quanh căn nhà đầy những thứ không thuộc về mình và bố mẹ, nước mắt rơi xuống.
Bố mẹ ơi, con gái bất hiếu, từng ấy năm mới nhìn thấu bộ mặt thật của cái nhà này.
21
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/gia-dinh-cau-muon-sua-nguyen-vong-thi-dai-hoc-cua-toi/chuong-8.html.]
Triệu Đức Hữu và vợ ông ta đã bị tuyên án.
Chờ đến khi tôi học xong 5+3 (5 năm đại học + 3 năm sau đại học) và ra đi làm, bọn họ vẫn chưa thể ra tù.
Triệu Hải Dương vì còn là vị thành niên nên sau khi ký cam kết, Bành Hoài yêu cầu hắn phải xin lỗi tôi. Sau khi miễn cưỡng cúi đầu nhận lỗi, cuối cùng cũng được Bành Hoài tha thứ.
Nhưng nó không biết, ra tù mới là địa ngục thật sự.
Nó từng học trường công, nhưng vì muốn vào học cùng trường tôi mà đã xin nghỉ học để làm hồ sơ chuyển trường.
Khi giáo viên chủ nhiệm của tôi biết chuyện, lập tức xông vào văn phòng hiệu trưởng, đem toàn bộ thành tích suốt ba năm cấp ba của tôi cùng với học bạ năm nhất của Triệu Hải Dương đặt lên bàn hiệu trưởng.
Chưa tới mười phút, Triệu Hải Dương đã bị đuổi khỏi danh sách nhập học.
Nói đúng hơn là, nó còn chưa kịp chính thức nhập học đã không được coi là học sinh của trường tôi rồi.
Giờ thì cha mẹ nó đều đang ngồi tù, còn nó thì không có trường nào để học.
Tôi đã thay ổ khóa mới, nó cũng không thể vào nhà.
Tôi tìm được thẻ ngân hàng bố mẹ để lại.
May mà mấy năm nay nhà họ Triệu tiêu không nhiều, tôi kiểm tra tài khoản thì thấy chỉ tiêu hết khoảng hơn hai chục vạn, để bù vào nợ nần của Triệu Đức Hữu khi xưa.
Quyền kiểm soát tài chính nằm trong tay mợ tôi, bà ta định dùng số tiền đó để mua nhà và quà cưới cho Triệu Hải Dương.
Còn tiền sinh hoạt hàng ngày của họ chính là tiền học bổng của tôi.
Tôi cầm phần tiền còn lại, vui vẻ lên đường đi nghỉ mát ở Trường Bạch Sơn.
Còn Triệu Hải Dương định tìm tôi tính sổ thì đành lủi thủi chạy đến nhà họ hàng.
Nhưng với những việc nó làm ra cũng đủ khiến ai nấy đều tránh nó như tránh tà.
22
Tháng Chín, tôi rời Trường Bạch Sơn, trực tiếp đến trường đại học mới.
Đứng trước cổng trường mà tôi đã ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần trên mạng, nước mắt tôi không kiềm được mà trào ra.
Những chuyện xảy ra sau kỳ thi đại học như thể là chuyện của kiếp trước.
Còn trước mắt tôi bây giờ chính là ánh sáng rực rỡ.
Trước cổng trường có một cô gái mặc đồ thường đứng nhìn xung quanh. Thấy tôi, cô ấy lập tức chạy đến kéo lấy vali giúp tôi:
“Em gái, chị chờ em lâu lắm rồi đó! Nhanh nào, chị dẫn em đi tham quan trường nhé!”
Thật may mắn. Nếu không có chị Tinh Nghệ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra dã tâm của cái gia đình kia.
Tôi biết ơn tất cả những cô gái đã đồng hành cùng tôi trên con đường này.
Bành Hoài, Trần Tinh Nghệ, cả cô cảnh sát đến giờ tôi vẫn chưa biết tên và vô số người chị em trên mạng đã giúp đỡ tôi.
Người ta luôn nói năm nay có một ngôi sao Tử Vi lặng lẽ mọc lên giữa trời đêm.
Tôi nghĩ đó chính là hình ảnh của hàng triệu người phụ nữ dám đứng lên chống lại cái ác.