EM HỌ CÓ THAI, NHƯNG LÀ CON CỦA CHỒNG TÔI - 8 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-04-26 21:31:54
Lượt xem: 2,267

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, tôi cũng lặng lẽ nhìn cô ta .

 

Dì tôi nhẹ nhàng đẩy cô ta một cái, lấy đứa bé từ tay cô ta rồi đi khoe với mọi người, cố tình nói to, "Có tiền có cái gì chứ, không có đàn ông bên cạnh thì cũng chẳng làm được gì. Qua tuổi ba mươi, dù có ôm cả núi vàng núi bạc, cũng không có đàn ông nào muốn, huống hồ lại ly hôn..."

 

Tôi bình tĩnh đáp, "Vậy thì dì tôi mới đáng thương, chẳng có tiền cũng chẳng có đàn ông."

 

Cả nhóm anh chị em họ cười vang.

 

Dì tôi mặt đỏ bừng, "Tôi có con gái và cháu ngoại, chứ không giống ai đó, không sinh được con, sau này c.h.ế.t đi chẳng có ai tiễn."

 

Lời này thật sự rất khó nghe.

 

Mẹ tôi lén kéo tay tôi, ra hiệu tôi đừng so đo. Bà sợ tôi sẽ làm hỏng bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại.

 

Tôi không sợ dì bị mất mặt, chỉ sợ làm hỏng bữa tiệc của bà ngoại và khiến bà buồn.

 

Sau một chút do dự, bà ngoại dùng gậy đánh vào chân dì.

 

Bà mắng to, "Có người lo cho chị, vậy thì chị cứ đi c.h.ế.t đi. Đừng lo cho tôi, tôi sinh nhiều, c.h.ế.t một người, vẫn còn ba người nữa lo cho tôi."

 

"Cái gì mà cướp đoạt của người khác rồi còn khoe khoang, cô làm tôi mất hết mặt mũi."

 

Có những lời, bà ngoại nói ra còn hợp lý hơn tôi.

 

Trước mặt bao nhiêu người nhỏ tuổi, dì tôi bị mắng đến không dám ngẩng lên. Đúng lúc đứa bé khóc, dì tôi lợi dụng cơ hội ôm nó rồi đi ra ngoài.

 

Một vài tình huống nhỏ không ảnh hưởng đến không khí của bữa tiệc mừng thọ, em họ Càn Càn nhà bác trai dẫn theo vài đứa trẻ con, trên sân khấu vừa hát vừa múa.

 

Càn Càn và Hứa Nguyện cùng tuổi, đúng là hình mẫu của một thiếu nữ ở độ tuổi đẹp nhất, trẻ trung, đầy năng lượng, tự do và với tương lai vô vàn khả năng.

 

Hứa Nguyện đứng ở góc nhìn, mắt bỗng dưng đỏ hoe.

 

"Là mẹ tôi." Cô ta thì thầm bên cạnh tôi, "Bà nói học nhiều sách làm gì, nhìn chị Tiểu Như của mày kìa, chỉ mới tốt nghiệp cao đẳng, tìm được một người đàn ông giỏi giang, ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống thoải mái biết bao."

 

"Bà ấy nói tôi cướp được Chương Minh, thì cuộc sống tốt đẹp sẽ là của tôi, hai mẹ con chúng tôi sẽ không phải lo lắng cho nửa đời còn lại."

 

"Bà ấy nói chị Tiểu Như không muốn sinh con cho Chương Minh, tôi đi sinh một đứa, Chương Minh sẽ là của tôi ."

 

Tôi vỗ tay cho Càn Càn trên sân khấu, nhẹ nhàng nói, "Bây giờ Cô hiểu rồi chứ, tất cả những gì tôi có đều là do tôi tự nỗ lực đạt được. Dù tôi tìm bất kỳ người đàn ông nào, hoặc thậm chí là không tìm, tôi vẫn có thể sống rất tốt."

 

"Cô cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên mẹ Cô . tôi luôn ghét câu 'một cái tát không thể vang', nhưng trong trường hợp của Cô , câu này rất đúng."

 

Hứa Nguyện cúi đầu, một lúc lâu sau, cô ta nói một câu "Xin lỗi."

 

Tôi không tha thứ cho cô ta .

 

Sự hối hận của cô ta chỉ xuất phát từ việc hiện tại cô ta không hài lòng với cuộc sống của mình. Nếu Chương Minh có khả năng làm cô ta sống tốt, cô ta sẽ chỉ tự hào về những gì mình đã làm trước kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/em-ho-co-thai-nhung-la-con-cua-chong-toi/8-het.html.]

 

—----

 

Tôi đã hai năm không trở về quê.

 

Đến năm thứ ba, bố tôi nghỉ hưu từ công trường, mẹ tôi tìm ra một lý do mới, "Ngày xưa con luôn mong muốn bố ở nhà, giờ bố không phải đi làm nữa, con có thời gian thì về chơi cờ với ông, uống vài ly rượu, ông ấy chắc chắn rất vui."

 

Bố tôi là một người ít nói, khi tôi còn nhỏ, dù ông chỉ về nhà một lần một năm, gặp tôi, cũng chẳng nói gì nhiều.

 

Mối quan hệ giữa tôi và bố thật sự rất lạnh nhạt.

 

Mọi người đều nói bố tôi là người thật thà.

 

Một người đàn ông thật thà như vậy, đi đến nhà dì tôi thay bóng đèn, và rồi ngủ chung giường với dì.

 

Mẹ tôi đã bắt được quả tang.

 

"Cô ta sao có thể vô lương tâm như vậy? Từ khi chồng cô ta qua đời, mẹ đã gửi gạo, dầu, thịt cho cô ta , giúp đỡ cô ta biết bao! Học phí của Hứa Nguyện từ nhỏ đến lớn, một nửa là mẹ đóng." Mẹ tôi khóc lóc trên điện thoại, mắng bố tôi rồi lại mắng dì tôi, "Cô ta làm thế nào mà đối xử với mẹ như vậy? Thật là vô liêm sỉ!"

 

Tôi nói một cách nhẹ nhàng, "Mẹ, làm người phải biết ơn đáp nghĩa. Dì đã đủ khổ rồi, suốt bao năm nay, nhà dì ấy chẳng có đàn ông, thật đáng thương. Dì không phải người ngoài, cũng xem như là phù sa không chảy ruộng ngoài', mẹ nên rộng lượng một chút, chúng ta đều là người trong gia đình, gặp mặt nhau mỗi ngày, cãi vã như thế chỉ làm mất mặt thôi."

 

"Giang Y Như, con nói gì vậy!"

 

"Đâu phải nói gió nói mưa? Mẹ, hồi đó khi Chương Minh và Hứa Nguyện lén lút qua lại, mẹ cũng từng khuyên con như vậy mà."

 

Mẹ tôi tức giận cúp máy.

 

Bà và dì tôi đã hoàn toàn cãi nhau, chỉ khi sự việc xảy ra mới thấy đau.

 

Dĩ nhiên bà cũng không ly hôn với bố tôi, vì thế hệ của họ, ly hôn không phải là chuyện dễ dàng.

 

Tôi không quan tâm chuyện của họ.

 

Quyền quản lý tài chính trong gia đình nằm trong tay mẹ tôi, còn bố tôi là một người không có khả năng cung cấp hỗ trợ tài chính, lại không thể đáp ứng về cảm xúc, thêm vào đó mẹ tôi lại mạnh mẽ, dì tôi và ông ấy nhanh chóng cắt đứt liên lạc.

 

Theo thời gian, mẹ tôi và bố tôi giống như chưa có chuyện gì xảy ra, hòa thuận lại như xưa.

 

Quên đi, có lẽ cũng là một khả năng.

 

Tôi vẫn chưa rèn luyện được khả năng đó, không thể tha thứ cho Hứa Nguyện, cũng không thể gần gũi như xưa với mẹ tôi. Đối với bố tôi, tôi càng có những vết thương trong lòng.

 

Tôi vẫn làm việc như bình thường, cũng có tình yêu, nhưng chưa bao giờ bước vào hôn nhân.

 

Có lẽ đối với tôi, lựa chọn này là tốt nhất.

 

- HẾT -

 

Loading...