Duyên Kiếp Hoa Rơi, Tình Đời Như Nước - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-04-23 18:09:57
Lượt xem: 259
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Đó là một giấc mộng đẹp hiếm hoi. Khi mở mắt, ta bỗng phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thanh Dương, tư thế mơ hồ khó tả. Ánh mắt hai chúng ta giao nhau, lông mày nhẹ nhàng khẽ nhướn, hơi thở như hòa quyện vào nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương. Mắt ta nhìn rõ đôi mắt cười của hắn, hàng mi run rẩy, và nốt ruồi đỏ quyến rũ nơi khóe mắt. Mặt ta lập tức đỏ bừng, vội vã đứng dậy, lùi ra, không dám nhìn hắn. Nhưng khi chưa kịp làm gì, một giọng nói vang đến từ xa.
“Hai người đang làm gì vậy?” Theo giọng nói ấy, ta nhận ra là Yến Bắc Lộ. Lúc nào, hắn đã đứng tại cửa Trương gia. Hắn bước lại gần ta, khuôn mặt giận dữ, kéo ta đứng dậy. Ta cau mày, không vui, hất tay hắn ra.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ta không rõ hắn đã đứng ở đâu khi xuất hiện nơi đây, nhưng ta không muốn tốn công nghĩ về chuyện ấy.
“Cả đêm nàng không về, ta lo lắng vô cùng.” Thanh Dương cũng đứng dậy, đôi mắt không mù mờ, hắn nhận ra ngay bầu không khí có gì không ổn.
“Lâm đại phu, vị này là ai vậy? Ta hình như đã gặp hắn đâu đó.”
“Đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh.” Ta cất hộp thuốc, kiểm tra mạch cho phu nhân Trương, dặn dò Thanh Dương mấy điều cần chú ý, rồi quay lưng bước đi.
Thanh Dương muốn tiễn ta, nhưng bị Yến Bắc Lộ ngăn lại.
“Ngươi không cần tiễn nàng. Nàng đã có ta rồi.”
“Câm miệng!” Ta quát hắn, quay sang Thanh Dương nói: “Đi theo ta đến y quán, ta lấy thuốc cho ngươi mang về nấu. Chờ phu nhân Trương tỉnh lại, cho nàng uống một chút, sau khi sinh cần bổ sung năng lượng và máu.”
“Được rồi.” Thanh Dương tỏ ra vui vẻ, khóe mắt và lông mày hắn nở một nụ cười nhẹ.
“Thanh Dao… hắn…” Yến Bắc Lộ lộ rõ vẻ uất ức và mất mát.
“Chậc… Ta đã bảo ngươi đừng gọi ta là Thanh Dao mà.” Ta lại xua tay, “Mang hộp thuốc về y quán đi.”
“Nhưng…”
Thanh Dương tiến lại gần nói: “Để ta cầm cho. Người huynh đệ này trông có vẻ không khỏe lắm, đừng làm hắn mệt thêm.”
Yến Bắc Lộ tỏ ra không vui, xua tay với Thanh Dương rồi bực bội cầm hộp thuốc đi. Thanh Dương không chút tức giận, chỉ mỉm cười rồi đi theo ta.
Hộp thuốc không nhẹ, hơn nữa Yến Bắc Lộ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên hắn rất nhanh bị bỏ lại phía sau. Ta không để tâm đến hắn nữa, còn Thanh Dương có vẻ vui mừng hơn. Ta tự hỏi, nếu hắn có đuôi, chắc hẳn giờ này nó đã dựng đứng lên rồi.
Sau khi kê đơn thuốc, ta dặn dò vài điều rồi Thanh Dương rời đi. Yến Bắc Lộ vẫn chăm chú nhìn Thanh Dương với ánh mắt u ám. Khi hắn rời đi, Yến Bắc Lộ quay sang nhìn ta, nhưng ta chẳng buồn ngẩng đầu.
“Ngươi nhìn gì vậy? Xong việc chưa?” Ta nói mà không quay lại.
Hắn mở miệng, nhưng không đáp lời, chỉ lặng lẽ đi ra sau nhà xay thuốc.
6
“A Dao, hôm nay ta mang đến cho nàng ít bánh ngọt từ Nam Bắc Phố.” Thanh Dương đẩy rèm cửa bước vào như cơn gió xuân, khí chất ung dung. Kể từ lần cuối gặp nhau tại nhà Trương phu nhân, hình như mỗi khi hắn đến, luôn mang theo những món quà: hôm nay là bánh ngọt, ngày mai lại là vật hiếm có. Mỗi lần nhìn thấy hắn, sắc mặt của Yến Bắc Lộ lại lộ vẻ u ám. Có lúc, ta cũng nghĩ đến việc đuổi Thanh Dương đi.
Ta lấy chiếc nhẫn bạc mà Thanh Dương đã tặng ra, đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã nhận được tiền, nhưng bây giờ ngươi lại chẳng nợ ta cái gì, nên không cần ta gì thêm nữa đâu.”
Thanh Dương nghẹn lời, không biết nói gì. Hắn chỉ có thể rót trà cho ta, nét mặt đầy u buồn. Ta không tức giận, vui vẻ ngồi cạnh hắn, cùng trò chuyện với hắn như những người bạn cũ.
Kể từ khi Thanh Dương đến, Yến Bắc Lộ đã cất hết ghế đẩu trong phòng khám đi, chỉ khi nào có bệnh nhân mới lấy ra. Không ngờ, Thanh Dương lại mang theo chiếc ghế nhỏ của mình, vẫn vui vẻ đứng bên cạnh ta, mắt nhìn ta chữa bệnh. Ta chẳng để tâm đến sự thay đổi trong lòng Yến Bắc Lộ, vì bận rộn nghiên cứu y lý.
Trước kia, trong mắt ta chỉ có Yến Bắc Lộ, quên mất đi những kiến thức y thuật mà ta đã học được. Ta vốn là đệ tử cuối cùng của lương y thiên tài Hoa Giang. Nay, ta quyết tâm tiếp tục di sản chữa lành thế giới mà sư phụ đã để lại.
Ta nhớ lại, trong kiếp trước, kinh thành đã xảy ra một trận dịch bệnh. Trước thảm họa thiên nhiên, con người quá đỗi yếu đuối, đường phố tràn ngập nỗi đau và tiếng than khóc. Là một đại phu, làm sao ta có thể đứng nhìn người khác chết? Nhưng dù ta có làm việc chăm chỉ, điều trị suốt ngày đêm, vẫn không thể ngăn chặn những sinh mạng trôi đi. Trong sách y học cổ xưa có những đơn thuốc chữa dịch bệnh. Ta đã ghi chép lại, nhưng thiếu mất một vài loại thảo mộc, mà các nơi bán thảo dược gần đó không có.
Hôm nay, ta đóng cửa sớm, thay y phục, chuẩn bị lên núi tìm kiếm thảo mộc. Yến Bắc Lộ hỏi ta định đi đâu, ta lạnh lùng liếc hắn, nói: “Không liên quan đến ngươi. Nhớ mang thuốc đang phơi ngoài sân vào nhé.”
Trước đây, khi ta muốn hỏi hắn điều gì, hắn cũng lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cô.”
Chưa đi được bao xa, ta đã thấy Thanh Dương đứng ở góc phố, tay dẫn theo hai con ngựa. Hắn vội vàng chạy tới, như một con ch.ó trung thành thấy chủ nhân.
“A Dao, nàng định đi đâu?”
“Ta sẽ lên núi hái thảo dược, còn ngươi thì sao?”
“Hmmm...” Hắn gãi đầu, “Ta không có việc gì làm, muốn ra khỏi thành đi dạo chút. A Dao cũng sắp ra khỏi thành, chúng ta cùng đi nhé?”
Ta do dự một chút, nhưng hắn lại nói: “Ồ, nhìn kìa, thật trùng hợp! Ta vừa mang theo hai con ngựa, chúng ta mỗi người có thể cưỡi một con, đi nhanh hơn. Lâm đại phu, nàng nghĩ sao?”
Nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, ta không thể từ chối. “Được rồi.”
Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã đến chân núi. Sau khi buộc ngựa, Thanh Dương và ta tiếp tục bước lên núi. Đường núi gồ ghề, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta suốt chặng đường, sợ ta trượt chân.
Ta cảm ơn Thanh Dương vì đã giúp ta tiết kiệm công sức, giờ đây chỉ cần tìm được Đại Hoàng mà thôi. Loại cây này ưa mát, chịu lạnh tốt, thường mọc ở vùng núi cao. Thanh Dương tinh mắt phát hiện một cây Đại Hoàng mọc trên vách đá, bèn bảo ta đợi một lát trong khi hắn đi hái.
Trời mưa mấy ngày trước, đường núi vẫn còn hơi trơn trượt. Ta khuyên hắn phải cẩn thận, nếu quá nguy hiểm thì nên từ bỏ. Hắn nhìn ta, ánh mắt trấn an.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất ngờ trượt chân, lăn xuống vách đá.
“Thanh Dương!” Tim ta thắt lại, vội vã chạy xuống sườn đồi tìm hắn. Cuối cùng ta thấy hắn nằm bên cạnh con suối. Ta vội vàng tiến lại, kiểm tra vết thương. Máu chảy ra từ chân hắn, nhưng may mắn là vết thương ngoài da, không có gãy xương.
Ta nhanh chóng đỡ hắn ngồi lên một tảng đá. Hắn cầm cây Đại Hoàng đưa cho ta, nói như tặng báu vật: “A Dao, ta đã bảo vệ nó trong khi rơi xuống, nó không hề hư hại gì cả.”
Nhìn thấy vậy, ta không thể kìm chế cơn giận, băng bó vết thương nhưng hắn vẫn đau đớn rít lên. “Cuộc sống của ngươi quan trọng hơn hay cây cỏ này quan trọng hơn?”
“A Dao, nhẹ tay chút.” Hắn cầu xin.
Ta nghe vậy, liền nới lỏng tay. “May mắn là vách đá không cao lắm, nếu không, ngươi đã thành người tàn tật.”
Trong khi băng bó vết thương, ta liên tục lẩm bẩm về việc hắn không nên mạo hiểm như vậy. Nhưng bên cạnh ta chỉ có im lặng. Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn ta với ánh mắt dịu dàng. Khi nhận ra ánh mắt của ta, hắn khẽ cười.
“Kỹ năng băng bó của nàng tốt hơn trước nhiều.” Hắn giơ tay tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Ngày xưa...” Ta ngồi cạnh hắn, “Chúng ta có quen nhau từ trước không?”
Trong mắt hắn lộ rõ vẻ mất mát, hắn lẩm bẩm: “Nàng thật sự không nhớ ta sao?”
7
"Ta từng là kẻ hư hỏng lắm. Phụ thân ta thường xuyên đánh đập ta, mỗi lần như vậy, ta lại chạy lên ngọn núi này để trốn. Nhưng có một lần ta ở trên núi quá lâu, đến khi mặt trời lặn, ta không thể tìm được đường xuống núi và vấp phải một nhánh cây. Tay ta chảy đầy máu, nỗi sợ hãi ập đến. Lúc ấy, ta gần như nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t trên ngọn núi này. Đúng lúc đó, nàng xuất hiện, mang theo một hộp thuốc lớn, lên núi hái thảo dược. Nàng không những băng bó vết thương cho ta mà còn ở lại cùng ta cho đến bình minh."
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, "Nàng xem, ta vẫn giữ chiếc khăn tay mà nàng dùng để băng bó cho ta."
Những lời hắn nói khiến ta chợt nhớ lại lần ta lên núi hái thảo dược. Ta quên mất thời gian, trời đã tối. Ta không định ở lại núi, nhưng nghe thấy tiếng gọi của Thanh Dương, ta liền vội vã băng bó vết thương cho hắn và ở lại cùng hắn cho đến khi bình minh lên. Sau này, ta thường gặp Thanh Dương trên ngọn núi này, hắn cũng thường xuyên bị phụ thân đánh đập đến thâm tím cả người. Theo nghĩa này, Thanh Dương chính là bệnh nhân đầu tiên của ta.
Mặc dù đã qua rất lâu, chiếc khăn tay ấy vẫn sạch sẽ, gọn gàng, có vẻ như Thanh Dương luôn giữ gìn rất cẩn thận.
"Hóa ra đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn giữ chiếc khăn tay này sao?" Hắn có chút ngượng ngùng, "Ta chỉ muốn lưu lại kỷ niệm."
"Nhưng ta nhớ rõ, trước kia ngươi thấp hơn ta một cái đầu, giờ thì..." Ta liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng lại ở bộ n.g.ự.c vạm vỡ của hắn. Hắn không chỉ cao hơn mà cơ thể dường như cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/duyen-kiep-hoa-roi-tinh-doi-nhu-nuoc/phan-2.html.]
"Ha ha, con trai trưởng thành thay đổi thật nhiều." Hắn kéo ta lại gần, "Ta mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ một chút nhé?"
"Được."
"A Dao, nàng còn nhớ không? Khi ấy chúng ta ngồi cạnh nhau thế này, nàng từng nói rằng nàng muốn trở thành một đại phu nổi tiếng như Biển Thước và Hoa Đà, cứu người khắp nơi, và danh tiếng vang xa."
"Đúng vậy, giờ đây ta cũng khá nổi tiếng. Nếu ngươi hỏi thăm trên phố, hẳn sẽ nghe thấy tên ta, Lâm Thanh Dao, một đại phu nổi danh."
"Hắc, nàng nói đúng, ai mà không biết Lâm đại phu ở Tế Thế Điện? Nàng là thần y có thể cứu sống người, là Hoa Đà tái sinh."
Ta vẫy tay, "Hãy khiêm tốn một chút."
Hắn giơ tay lên trời, "Nàng nổi tiếng, nàng nổi tiếng, nàng thật tuyệt vời."
Ta không nhịn được mà bật cười trước hành động của hắn. Hắn nhìn ta, cười đến mức ta suýt ngã ra sau, rồi đột ngột chuyển đề tài, "Nhưng mà, A Dao, ta luôn muốn hỏi, nàng và kẻ trong y quán của nàng có quan hệ gì không? Ta cảm thấy như đã gặp hắn ở đâu đó, mà cái cách hắn nhìn nàng, giống như một con rắn độc vậy."
Ta giật mình một chút, rồi lạnh lùng đáp, "Chỉ là ân oán kiếp trước mà thôi. Được rồi, được rồi, thảo dược đã thu thập đủ rồi, cũng đến lúc chúng ta trở về."
"A Dao, ta không thể đứng lên được, giúp ta đứng dậy."
"Ta là đại phu, đương nhiên biết ngươi bị làm sao."
Hắn nhíu mày, vẻ mặt đáng thương, "A Dao, ta đau quá."
Ta không nói gì thêm, đưa tay đỡ hắn dậy, rồi hắn dựa vào ta. Ta dìu hắn trở về thành, trước khi vào y quán, ta đã nhìn thấy Yến Bắc Lộ.
Hắn nhìn thấy Thanh Dương đang dựa vào ta, sắc mặt thay đổi trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thản. "Thanh Dao... Lâm đại phu, cuối cùng cô cũng về rồi. Hắn bị sao vậy?"
"Ngươi mù à? Ngươi không thấy hắn bị thương sao?" Ta không kiềm chế được, gắt lên.
Yến Bắc Lộ nghiến răng, kéo Thanh Dương ra khỏi tay ta, "Vì hắn bị thương, để ta dìu hắn."
Thanh Dương xua tay, "Không, không."
Hai người bắt đầu kéo nhau qua lại. Ta không muốn dây dưa thêm, liền quay về nhà nghiên cứu đơn thuốc.
8
Phố phường dạo gần đây náo nhiệt lạ thường. Trương bá kể với ta rằng, đại tướng quân La Ngọc Tĩnh – người đã dẫn binh Bắc phạt – vừa khải hoàn trở về kinh thành.
La Ngọc Tĩnh...
Nghe đến cái tên ấy, lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi xao động mơ hồ. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, ta cũng chưa từng có duyên gặp mặt vị nữ tướng ấy. Những ký ức xưa cũ tựa như mây đen kéo đến, khiến tâm ta ngột ngạt khó tả.
Ta cố giữ cho lòng bình lặng, nhưng Trương bá vẫn thao thao bất tuyệt bên tai:
“La tướng quân quả thật là kỳ nữ trời ban. Nhiều năm theo phụ thân ra sa trường chinh chiến, đến khi La lão tướng ngã bệnh, nàng liền thay cha cầm quân, rút gươm dẫn binh vượt qua Thạch Cốc Đông Hà, nay đã thu phục được cả vùng Cửu Châu. Chậc, nếu sau này ta có được một đứa con gái như vậy thì thỏa nguyện cả đời!”
Ta khẽ gấp đơn thuốc lại, dặn dò thêm mấy câu, rồi quay sang đã thấy Yến Bắc Lộ đang lặng lẽ chép toa thuốc. Trong khi khắp y quán người người xôn xao bàn tán về La tướng quân, hắn vẫn chăm chú ghi chép, không màng đến chuyện ngoài thân.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cảm thấy bản thân chưa đủ tư cách xuất hiện trước mặt người mình thương, nên chỉ biết lặng lẽ cố gắng, mong một ngày thi đỗ, công thành danh toại mới có thể đường đường chính chính đứng bên nàng.
Mặt trời đã gần khuất bóng, ta bảo Bắc Lộ sớm đóng cửa quán.
Mấy ngày trước, Trương phu nhân có mời ta đến nhà dùng bữa cảm tạ. Ta mang theo lễ vật đã chuẩn bị, thong dong lên đường.
Chưa tới nơi, đã thấy Tiểu Bạch từ đâu nhảy chồm ra, vồ lấy vạt áo.
Ta cúi xuống ôm lấy nó, vừa ngẩng đầu thì thoáng thấy có một thân ảnh đang bận rộn nơi sân trong. Tưởng là Thanh Dương, ta liền cao giọng gọi:
“Thanh Dương, sao không buộc Tiểu Bạch lại? Hại ta một phen hú vía!”
Người nọ khựng lại, rồi đáp lời:
“Thanh Dương? À, Thanh Dương vừa ra chợ mua rượu, vẫn chưa hồi phủ.”
Tiếng nữ nhân. Không phải Thanh Dương.
Ta bước vội đến, cúi đầu xin lỗi. Đúng lúc ấy, Trương phu nhân cùng A Bảo nghe động liền chạy ra:
“Lâm đại phu, cuối cùng cũng đến rồi!”
A Bảo nhào tới ôm lấy ta:
“Tỷ tỷ, để đệ giới thiệu. Đây là La Ngọc Tĩnh tướng quân đó! Còn đây, là Lâm Thanh Dao, người đã đỡ đẻ cho mẫu thân đệ!”
La Ngọc Tĩnh?!
Thành thực mà nói, đây là lần đầu tiên ta thực sự được diện kiến vị nữ tướng vang danh thiên hạ ấy.
Trong ký ức người đời, nàng là một nữ La Sát với dung mạo dữ tợn, răng nanh mặt xanh, cầm đại đao xông pha nơi chiến địa, g.i.ế.c giặc không chừa một mảnh giáp.
Thế nhưng người trước mặt lại là một nữ nhân thanh tú, tóc được búi gọn bằng trâm gỗ mộc, lộ rõ khuôn mặt đoan trang. Có lẽ vì năm dài tháng rộng chinh chiến sa trường, da nàng mang sắc đồng rám nắng khỏe mạnh, nhưng khí chất anh hùng giữa đôi mày vẫn khiến người ta không dám xem thường.
Nàng cúi đầu thi lễ:
“Lâm cô nương, nhờ có cô mà Trương phu nhân mẹ tròn con vuông. Xin nhận của ta một cái vái.”
Ta vội đáp lễ:
“Tướng quân chớ khách khí. Đại phu vốn lấy nhân từ làm gốc, giống như tướng sĩ vì nước xả thân nơi tiền tuyến. Giúp đỡ gia đình Trương phu nhân chỉ là bổn phận nhỏ nhoi.”
Nàng mỉm cười:
“Lâm cô nương, ta vốn coi Trương gia như thân thích. Nay cô cứu mạng Trương phu nhân, tức là cũng cứu ta một phen. Sau này nếu có việc gì cần, cứ tới tìm ta, dù lửa cháy núi lở cũng quyết không chối từ.”
Chưa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng nam nhân:
“Tỷ tỷ, ta về rồi! A Dao có ở đây không?”
Ta sững sờ. Giọng nói này... là của Thanh Dương.
Thanh Dương? Nhưng nãy giờ La Ngọc Tĩnh vẫn gọi hắn là “đệ đệ”?
Ta quay sang ngơ ngác hỏi:
“Thanh Dương... không lẽ, ngươi là đệ đệ của nàng?”
Nàng mỉm cười gật đầu, ánh mắt dịu dàng:
“Phải rồi, là đệ đệ ta yêu quý nhất đấy.”