Duyên Kiếp Hoa Rơi, Tình Đời Như Nước - Ngoại Truyện 2 - Cuộc sống hiện tại của La Thanh Dương

Cập nhật lúc: 2025-04-23 18:13:52
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương phu nhân vỡ nước ối, tình hình rất cấp bách. A Bảo bảo ta đi gặp Lâm đại phu. Ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có thể vội vã cưỡi ngựa đến đó.

Người đó chính là Lâm đại phu. Vì sao nàng vẫn nhỏ nhắn và gầy như thuở nào? Ta không biết nàng lấy đâu ra sức mạnh để mang chiếc hộp nặng nề đó mỗi ngày. Ta ôm eo nàng, nghĩ thầm: “Nàng là đại phu, sao lại ăn uống ít ỏi thế này?” Ôi, có phải đây là lúc để nghĩ đến những chuyện vặt vãnh không? Trương phu nhân vẫn đang đợi chúng ta.

Ta và A Bảo đứng lo lắng ngoài sân một lúc lâu, nghe tin hai mẹ con đều bình an mới thở phào nhẹ nhõm. Ta đem bánh ngọt cho A Dao. Nàng hẳn đã kiệt sức sau thời gian bận rộn như vậy.

Thực ra, ta đã nói dối nàng. Những chiếc bánh này chẳng phải từ cửa hàng nào cả, mà chính ta tự tay làm ra. Ban đầu, ta định mang chúng cho A Bảo, nhưng trẻ nhỏ mà đói thì cũng không sao.

“Này, này, Tiểu Bạch, sao ngươi lại đến đây thế? Vừa mới ăn tối xong phải không?”

A Dao đã mệt mỏi, không nói một lời, liền ngủ thiếp đi khi tựa vào lan can. Ta ngồi bên cạnh nàng, ôm Tiểu Bạch từ vòng tay nàng.

“Suỵt, im lặng thôi, đừng đánh thức A Dao.”

Ta bắt đầu đến y quán của nàng mỗi ngày, chỉ vì muốn gặp A Dao thường xuyên hơn. Thế nhưng, có một gã đàn ông ở y quán khiến ta ghê tởm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn luôn âm thầm tìm cách đuổi ta đi. Nhưng A Dao không muốn ta rời đi. Dĩ nhiên, chắc chắn không phải vì ta đã cho nàng tiền. Hehehe, chẳng có gì ngươi có thể làm được đâu.

Thế nhưng, có vẻ như A Dao không nhớ rõ ta lắm. Không sao, chặng đường còn dài.

Ta nghe nói hoa đào ngoài thành đã nở, muốn cùng A Dao đi ngắm hoa. Ta do dự một lúc lâu ở góc phố, dắt ngựa, không biết nên nói gì với A Dao. Ai ngờ, A Dao cũng ra ngoài, thật trùng hợp.

“Ta sẽ đến bất kỳ chỗ nào A Dao chỉ, bao nhiêu năm học võ thuật đâu có uổng phí.” Nhưng ta lại vô tình trượt chân. A Dao lo lắng chạy tới. Cuối cùng, nàng cũng nhớ ra ta, nỗi đau của ta không phải vô ích.

Ta hỏi A Dao về gã đàn ông đáng ghét kia, và giọng điệu nàng cho thấy A Dao cũng không ưa hắn ta. Khi chúng ta quay lại phòng khám, gã đó lại cố gắng kéo ta ra khỏi A Dao.

“Ngươi là tên mù sao? Không thấy A Dao đang ngủ say sao?”

Ta nhẹ nhàng đặt A Dao lên giường, quay người đi ra sân cùng gã kia. Ta cãi nhau với hắn ta, hắn ta quá yếu đuối và không phải là đối thủ của ta.

Ngày hôm sau, A Dao tỉnh dậy, nhìn thấy vết thương trên mặt ta, nàng rất lo lắng. Nàng vội vàng kéo ta lại và bôi thuốc cho ta. Gã đàn ông đó cũng nói rằng hắn bị thương. Mặc dù ta bị bầm tím trên mặt, nhưng tên đó bị thương nặng hơn. Ta thường đánh vào những vùng khó phát hiện như bụng và lưng.

“Này nhóc, ta có kinh nghiệm chiến đấu đấy. Tại sao A Dao lại không quan tâm tới ngươi?”

Hoàng thượng đã phái tỷ ta đi xử lý dịch bệnh, ta cũng theo A Dao đi giúp tỷ ấy. A Dao luôn làm mọi việc một cách nghiêm túc. Khi nàng điều trị bệnh nhân và cứu sống họ, nàng luôn tỏa ra một thứ ánh sáng khác biệt. Ngay cả trong tình huống khó khăn như vậy, nàng vẫn có thể bước vào chiến trường với sự bình tĩnh và vững vàng.

A Dao nghĩ tỷ tỷ ta thật tuyệt vời, nhưng ta thấy A Dao cũng mạnh mẽ không kém. A Dao chính là người tốt nhất trên thế gian.

Ta đã không gặp A Dao hai ngày rồi. Tiểu Bạch đã đánh hơi được lá thư mà A Dao để lại. Ta vừa phát hiện tên khốn Yến Bắc Lộ kia thực sự đã nhốt A Dao. Chúng ta đi theo những dấu vết mà A Dao để lại để tìm nàng. Nhưng Yến Bắc Lộ rất xảo quyệt, hắn luôn phải đi nhiều đường vòng mới tới được sân của A Dao. Không còn cách nào, ta đành phải đưa Tiểu Bạch đi cùng.

Tiểu Bạch cúi đầu, hít ngửi những dấu vết mà A Dao để lại.

“Tiểu Bạch, ta cầu xin ngươi, nhất định phải tìm được A Dao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/duyen-kiep-hoa-roi-tinh-doi-nhu-nuoc/ngoai-truyen-2-cuoc-song-hien-tai-cua-la-thanh-duong.html.]

Tiểu Bạch quả nhiên tìm được sân nhà Quan Ái Dao.

“Tiểu Bạch ngoan, tối nay ta sẽ đãi ngươi một bữa ăn nhẹ.”

Tỷ ta đã người giữ chân Yến Bắc Lộ. Nhìn bộ đồ hầu gái, tỷ ta do dự rồi hỏi:

“Đệ chắc chứ? Đệ có muốn lẻn vào sân tìm A Dao với bộ đồ hầu gái này không?”

Ta đã không gặp A Dao bao nhiêu ngày rồi, chỉ khi tận mắt nhìn thấy nàng, ta mới cảm thấy yên tâm. Đêm đến, ta thấy A Dao tự tay phủ khăn che xác chết. Nàng buông bỏ quá khứ và chuẩn bị đón nhận sự khởi đầu mới.

Tỷ ta tạm thời đưa A Dao đến thị trấn Thanh Thủy. Ta vẫn đi theo A Dao như trước. Nàng trông vui vẻ hơn rất nhiều, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ.

Tốt lắm, A Dao nên cười nhiều hơn.

Ta định đi theo tỷ ta ra chiến trường. Trước khi đi, ta tặng chiếc trâm ngọc mà ta đã dày công làm cho A Dao. Ta bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng A Dao vẫn do dự rất lâu. Ta không nhận được câu trả lời nào. Khi ta sắp rời đi, A Dao đến và dặn ta phải cẩn thận.

A Dao không nói cho ta biết cảm xúc của nàng, nhưng ta thấy được sự lo lắng trong mắt nàng.

A Dao, ta biết mà. Nàng không cần nói, ta cũng đã hiểu.

Sau đó, ta bị trúng tên của kẻ thù, mũi tên có tẩm thuốc độc. Ta cố gắng dùng chút sức lực còn lại, đợi được giải cứu. Vào ban ngày, khi ta bất tỉnh, ta mơ một giấc mơ. Ta mơ thấy cuộc sống đau khổ của A Dao, sự chân thành, tự do, tình cảm và tâm hồn của nàng bị chà đạp.

A Dao, ta muốn cứu nàng, nhưng ta không thể làm gì được. Ta chỉ có thể nhìn nàng c.h.ế.t trong đau đớn.

Sau đó, ta tỉnh dậy và nhìn thấy A Dao, người mà ta đã nghĩ đến ngày đêm. Nàng không trải qua những bi kịch đó. Đôi mắt nàng ấm áp và sáng ngời, cuộc sống của nàng thật tuyệt vời và tự do.

Ta ôm chặt A Dao.

“A Dao, ta nhớ nàng nhiều lắm.”

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.

Ta định tiếp tục chiến đấu và hỏi A Dao xem nàng có muốn đợi ta không. Nàng đặt chiếc bao thêu vào lòng bàn tay ta.

“La Thanh Dương, lòng ta sẽ theo chàng, nhưng bước chân ta sẽ không dừng lại.”

Ta đặt chiếc bao vào tay mình, đó chính là tình yêu mà A Dao dành cho ta. Nó là đôi cánh nhẹ nhàng và bền bỉ, cũng là bộ áo giáp mềm mại và vững chắc của ta.

Sau chiến tranh, ta không có thời gian trở về Kinh thành, nên để lại mọi thứ cho tỷ ta. Ta sẽ đi tìm A Dao. Ta sẽ tìm A Dao trước ngày lễ tình nhân.

“A Dao, ta đến thăm nàng đây.”

Loading...