Có vẻ cô giáo không theo dõi tin giải trí.
Cô chỉ biết ba tôi… có chút tiền.
Nhưng không biết ông ấy giàu đến mức nào.
Mẹ ra hiệu bằng tay.
Tôi giúp mẹ phiên dịch:
“Ba mẹ con ly hôn rồi, là ba ngoại tình.”
Cô giáo như bị sét đánh giữa trời quang.
Biểu cảm của cô ấy giống như vừa chợt hiểu ra: kết cục bi thảm của nàng tiên cá nhỏ, chính là cái giá phải trả cho một tình yêu mù quáng.
Hoàng tử chẳng những không nhận ra người cứu mình, mà còn quay đầu cưới một người khác.
Cô giáo tôi là người rất tin vào cổ tích.
Thường hay nói tôi là phần kết viên mãn của chuyện tình giữa công chúa và hoàng tử.
Nhưng có lẽ cô không biết…
Mẹ tôi không phải công chúa.
Bà là đao phủ của lũ cá.
Làm nghề mổ cá ngoài chợ hải sản, g.i.ế.c cá tại chỗ.
Nếu hôm nào không được giết, đêm đó sẽ mất ngủ, ngón tay run đến mức không khống chế được.
Sau khi bàn bạc với vô giáo về chuyện chuyển trường của tôi.
Bà nắm tay tôi chỉ về hướng chợ hải sản.
Tôi mỉm cười vẫy tay: “Cô giáo, tạm biệt nhé.”
Thấy không, mẹ tôi thật sự rất thích g.i.ế.c cá.
Sau khi ký thỏa thuận ly hôn, ba mẹ vẫn phải đến Cục Dân chính làm thủ tục pháp lý.
Lấy giấy xác nhận ly hôn xong, còn phải chờ 30 ngày “thời gian suy xét lại”.
Mẹ gỡ chặn We/Chat của thư ký Lý, nhắn cho anh ta:
“Xin hỏi, khi nào ngài Phó mới có thời gian rảnh ạ?”
Dì Trình cuộn tròn trên sofa, gặm khoai tây chiên, tay lướt điện thoại liên tục.
“Phó Huyền Lẫm cũng tài thật, ngày nào cũng lên hot search, mỗi ngày một cô mới. Tôi nghi hắn ta sắp mài rách quần lót rồi đấy!”
Truyền thông thì bình luận đầy sắc bén:
“Công tử hào môn ăn chơi thâu đêm, tình cũ tình mới nối đuôi không ngớt.”
Tình mới thì nhiều.
Tình cũ, chắc là Tần Tô Ý.
Dì Trình tặc lưỡi:
“Trước kia còn tưởng hắn là con sói đội lốt công tử, giờ mới biết là chó poodle khoác áo sói, khắp nơi thả giống!”
Bên kia, thư ký Lý trả lời tin nhắn:
“Thưa phu nhân, ngài Phó gần đây rất bận việc công, khó sắp xếp thời gian. Tôi sẽ liên hệ lại khi có lịch.”
Dì Trình nhìn thấy, lập tức cười nhạt:
“Khó sắp xếp? Khó mà rút ra ấy! Tôi thấy là anh ta đang ra sức ma sát tạo nhiệt, nên không tiện rút ra ngay ấy mà!”
“Nhưng mà không phải ‘bạch nguyệt quang’ của anh ta về rồi sao? Sao giờ còn lăng nhăng cái gì nữa? Tần Tô Ý chịu nổi à?”
Dì lải nhải rồi đột ngột im bặt.
Vì ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh nước của mẹ, ánh mắt ửng đỏ, mềm mại, khiến người ta vừa thấy đã xót xa.
“Mẹ kiếp, Phó Huyền Lẫm đúng là thứ khốn nạn, mình thì bay nhảy tự do, để người khác đau khổ!”
Dì đi tới, choàng vai mẹ, nghiêng đầu nói với vẻ đầy ẩn ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/du-mat-tri-nho-van-yeu-moi-em/chuong-5.html.]
“Vậy thì mình cũng bay nhảy một phen đi chứ.”
Dì Trình chơi lớn thật sự.
Dẫn bọn tôi đến câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất thành phố.
Trong nhà không ai trông trẻ, nên tôi cũng được… vinh dự đi theo.
Và cũng rất “vinh dự” khi được giao cho hai anh trai vest lạnh như băng.
Hai người họ nhìn nhau, vẻ mặt rõ ràng là bất lực.
Dì Trình gào lên giữa tiếng nhạc bass ầm ầm rung sàn:
“Biết trông trẻ chứ hả?!”
Hai anh soái vest kiểu cấm dục lịch sự cười mỉm, gật đầu.
Áo sơ mi trắng cài đến tận cổ, lôi điện thoại ra mở… mấy cái phim hoạt hình heo thổi gió gì đó cho tôi xem.
Toàn bộ không gian chìm trong ánh sáng nhũ vàng hồng, u tối nhưng mờ ảo.
Dì Trình cũng lần đầu dốc tiền ăn chơi, trước sự nhiệt tình săn đón của các mẫu nam, dì có phần… choáng ngợp.
Mẹ thì gần như không có phản ứng gì.
Dù có những “yêu nghiệt nam” uốn éo vòng eo trắng mịn trước mặt, trên bụng còn đeo dây chuyền bạc lấp lánh, theo từng đường cơ bụng mà đong đưa.
Có người tóc xoăn nhẹ, nửa quỳ xuống bên mẹ, từng chút gỡ cuống dâu, đưa tận miệng:
“Chị ơi, ăn trái cây không?”
Mẹ há miệng nhai, lông mi cũng chẳng buồn rung một cái.
Như thể là một con búp bê bị bấm pause, lười phản ứng, cũng chẳng muốn giao tiếp với thế giới.
Ly Martini pha lê trong tay còn rung theo nhịp nhạc.
Cho đến khi…
Một nam mẫu đưa tay đặt nhẹ lên thắt lưng mẹ.
Cuối cùng mẹ cũng có phản ứng.
Ánh mắt khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ.
Như thể một chương trình bị ngủ đông, vừa được kích hoạt.
Mẹ nghiêng đầu nhìn “chủ nhân” của bàn tay kia, rồi cũng như dì Trình, bắt đầu hòa mình vào dòng nhạc, phản ứng lại sự mời gọi.
Tôi cảm thấy tiếng nhạc hôm nay có tiết tấu đặc biệt, như nhịp tim của một con mèo lớn, đều đều, ru ngủ.
Bỗng nhiên, một tràng xôn xao bùng lên giữa đám đông.
Không xa, ở một khu ghế VIP, chỉ có một người ngồi.
Ánh đèn chiếu xuống, chiếc sofa da tối màu, hòa vào khí chất âm trầm u ám của người đó.
Ồ… là ba tôi.
Đôi mắt màu hổ phách kia, trong bóng tối phản chiếu ánh sáng sắc lạnh như dã thú.
Gắt gao, không rời khỏi mẹ tôi dù chỉ một giây.
Mẹ hé môi, được người khác dìu tay, nhấp một ngụm rượu sake.
“Trời ơi, chảy m.á.u rồi!”
Ánh sáng càng rọi mạnh hơn.
Tôi nhìn thấy ba… mắt hơi nheo lại, bóp nát ly rượu trong tay.
Máu lập tức chảy ào ạt…
Cuối cùng… mẹ cũng chú ý đến ba.
Bà chậm rãi đứng dậy, bước tới gần.
Dì Trình uống hơi nhiều, mắt lim dim buồn ngủ, không để ý gì đến chúng tôi.
Mẹ dừng lại trước mặt ba, ngẩng đầu nhìn ông.