13
Cảnh sát lái xe đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Quản lý của tôi và quản lý của Thẩm Thanh Ly cùng lúc lao vào phòng bệnh.
Hai người đồng thanh hỏi:
“Hai người không sao chứ?”
Tôi hơi ngại ngùng.
Hai người họ có hiềm khích từ hồi còn trẻ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng bao nhiêu năm nay, không hề có qua lại hay hợp tác gì.
Lần này được diễn chung với Thẩm Thanh Ly cũng là vì chị Dương thấy tôi đang thiếu tiền, cộng thêm tổ đạo diễn phim này quá chất lượng.
Nếu không, tôi và anh ấy vốn chẳng có cơ hội cùng xuất hiện trên cùng một phim.
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Chị Dương, em không sao đâu, là thầy Thẩm đã chắn cho em.”
Bệnh nhân Thẩm Thanh Ly cũng nhẹ giọng nói:
“Không sao.”
Tôi thì tâm trí treo ngược cành cây.
Câu nói đó của Thẩm Thanh Ly cứ vang lên trong đầu tôi mãi.
Anh nói, anh chính là chú mèo con tôi từng cứu năm đó.
Nhưng rõ ràng anh là người cơ mà…
Một giọng nói quen thuộc, đầy ấm ức vang lên trong đầu tôi:
[Sao em không nhìn anh?]
Tôi ngạc nhiên phát hiện, chị Dương và quản lý của Thẩm Thanh Ly chẳng có phản ứng gì.
Từ từ quay sang nhìn Thẩm Thanh Ly đang nằm trên giường bệnh.
Anh trông vô tội, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.
[Nhìn anh đi! Nhìn anh đi! Ánh mắt của vợ chính là thuốc bổ của anh! Tế bào gốc tạo m.á.u bắt đầu hoạt động rồi! Đang bù lại m.á.u đã mất của anh!]
Cuối cùng tôi cũng nhận ra đó là tiếng lòng của anh.
Tôi bật cười “phì” một cái.
Anh cuối cùng cũng cong môi cười:
“Cuối cùng cũng hết cau mày rồi à?”
Hai quản lý nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt nghi ngờ qua lại như đang xem phim trinh thám.
Tôi vội cúi đầu.
Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn.
Lúc anh ôm tôi, tôi không hề nghe thấy tiếng lòng anh, một chút cũng không có.
Bình thường trong đầu anh là một cái radio phát liên tục.
Kể cả khi đến bệnh viện cũng không nghe thấy gì.
Mãi đến vừa rồi,
Có thể là vì anh cảm nhận được cảm giác áy náy trong tôi.
Hoặc vì lý do nào đó khác…
Tôi mới lại nghe được tiếng lòng của anh.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Hai quản lý tranh nhau ra ngoài mua thuốc bổ, còn thi xem ai mua được cái ngon hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/doc-tam-khong-ngo-anh-de-lai-la-nao-yeu-duong/chuong-7.html.]
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi mím chặt môi, anh vẫn luôn nhìn tôi, đợi tôi mở lời.
“Đọc tâm… là anh cố ý à?”
Anh cong môi, trong mắt ánh lên ý cười:
“Ngốc, cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi à?”
14
Anh nói, anh đúng là chú mèo đó.
Mùa đông năm ấy, anh suýt chết.
Là tôi đã cứu anh, lén nuôi anh, không dám để người đàn ông kia phát hiện.
Chỉ là sau đó, tộc của anh gặp chuyện, anh buộc phải rời đi một thời gian.
Khi quay lại, tôi đã rời khỏi nơi đó.
Anh không tìm được tôi, không ai biết tôi thi vào trường đại học nào.
Vì tôi muốn rời xa tất cả những người và chuyện nơi đây.
Sau này, anh tận mắt chứng kiến cảnh ba tôi vào tù, cuối cùng cũng tìm được tôi.
Anh thật lòng vui cho tôi, không dám làm phiền.
Chỉ âm thầm bảo vệ từ xa.
Cho đến một lần, anh phát hiện tôi thích xem tivi.
Thậm chí lúc còn là sinh viên đã được chọn làm diễn viên quần chúng.
Sau lần đó, tôi bắt đầu có một ước mơ.
Cuộc đời tôi quá nghèo nàn,
Diễn xuất cho tôi cảm giác được sống nhiều cuộc đời khác nhau, tôi yêu diễn xuất.
Vì vậy, anh đã sớm gia nhập giới giải trí.
Từng bước từng bước bò lên đến đỉnh cao.
Rồi dần dần có cơ hội tiếp cận tôi.
Tôi ngoài miệng thì nói rất thích ảnh đế Thẩm Thanh Ly,
Nhưng tôi luôn dựng lên lớp vỏ gai góc, chẳng ai có thể bước vào thế giới nội tâm của tôi.
Vậy nên anh đã nghĩ ra cách này.
Tôi nhào vào lòng anh, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt:
“Anh ngốc quá…”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Anh thích mỗi giây phút được ở bên em.”
Cửa mở ra.
Hai người quản lý đang tranh nhau ôm túi đồ, đòi là người vào trước thì khựng lại.
Hai tay đang đặt trên mặt nhau, chân còn giơ lên định cản đối phương tiến lên.
Hai người cuốn lấy nhau như sợi dây thừng!
Một người nói:
“Chúng tôi đến không đúng lúc nhỉ…”
Chị Dương gằn giọng:
“Không! Bọn mình đến đúng lúc lắm!”