Cô ta từng đá vào bụng tôi, ánh mắt đầy sự thỏa mãn, hoàn toàn quên mất tôi đã từng giúp đỡ cô ta bao nhiêu lần.
"Giang Miểu, cậu đưa cái này cho tôi làm gì?" Cô ta nắm lấy quyển nhật ký, sắc mặt đầy nghi ngờ.
Tôi thản nhiên lật qua trang sách, không tỏ vẻ gì khác thường. Tôi vừa từ phòng dưới lên, tình cờ đi qua lớp 11/9, thấy Vạn Linh Vi và những cô gái khác đang đi qua.
Tôi gọi cô ta lại và đưa quyển nhật ký cho cô ta.
"Phần thưởng của cuộc thi tiếng Anh lần trước, cô giáo quên phát, chỉ có mỗi cái quyển nhật ký này thôi, sao vậy?"
Tôi vỗ vỗ lên tay, nơi có một đống sách vở, ra vẻ như không hiểu tại sao cô ta lại ngạc nhiên.
Quyển nhật ký của Tống Tiện Thanh chắc chắn không rẻ, chất lượng khá tốt, bao bì nhìn không khác gì mới.
Nhưng khi mở trang đầu tiên ra, tên Tống Tiện Thanh được viết bằng những nét chữ mạnh mẽ, bay bổng trên trang giấy trắng.
"Không có gì đâu, tôi còn tưởng sẽ không có phần thưởng nữa cơ." Cô ta từ từ ôm quyển nhật ký vào ngực, nhìn tôi cười.
Tôi gật đầu theo: "Đôi khi có những thứ đến rất chậm."
Quả báo cũng vậy, nhưng Vạn Linh Vi à, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu đẩy nhanh tiến trình này.
04
Tôi đã dùng một cách khác để tạm thời giúp Tô Tiếu Tiếu thoát khỏi sự đánh đập và sỉ nhục của Sở Khinh Tuyết cùng nhóm bạn của cô ta.
Vì... đã có người thay cô ta "hứng chịu".
Những nơi mà Sở Khinh Tuyết cùng nhóm người thường dùng để đánh đập và ra oai vốn chỉ có vài chỗ quen thuộc. Tôi đứng trong một gian nhà vệ sinh, khe cửa hé mở đủ để tôi nhìn thấy cảnh tượng Vạn Linh Vi ngã ngồi trên mặt đất.
Vạn Linh Vi hành động khá nhanh. Ngày hôm sau khi nhận được quyển nhật ký, cô ta đã tìm đến lớp 11/1.
Cô ta đứng ở góc cột trước cửa lớp, dùng bức tường để che đi thân hình. Tôi từ tốn đứng dậy, cầm theo xấp bài tập bước ra khỏi lớp học.
Cô ta chặn tôi lại, nở nụ cười tươi như hoa: "Giang Miểu, cậu có thể giúp tôi tìm..."
"Tống Tiện Thanh?"
Tôi đoán được ý định của cô ta, liền bật cười, lắc đầu: "Sao ngay cả cậu cũng...?"
Vạn Linh Vi cười ngượng ngùng, áp quyển nhật ký vào ngực, ánh mắt lảng tránh, biện minh: "Không phải đâu, làm sao tôi dám đi tìm cậu ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/doa-huong-duong-trong-man-dem/05.html.]
Ai cũng biết chuyện Sở Khinh Tuyết thích Tống Tiện Thanh, cô ta độc đoán, vô lý, dẫn theo một đám bạn gái cùng nhau ra vẻ "chị đại". Ai thích Tống Tiện Thanh đều sẽ bị cô ta gây rắc rối.
Vạn Linh Vi là một trong những người thuộc nhóm của Sở Khinh Tuyết, đương nhiên không dám công khai nói ra việc mình thích Tống Tiện Thanh. Cô ta không muốn kết cục của mình giống những cô gái từng bị nhóm Sở Khinh Tuyết xử lý.
Nhưng Tống Tiện Thanh thực sự quá khó tiếp cận. Quyển nhật ký này là một cơ hội hiếm hoi, cô ta quyết định thử xem sao.
Đôi mắt cô ta đảo một vòng, bịa ra một lời nói dối: "Là Sở Khinh Tuyết bảo tôi đi tìm cậu ấy, cậu biết mà..."
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay cây bút trong tay: "Cậu ấy hình như đang ở trên sân thượng. Bây giờ vẫn còn kịp, cậu có thể lên đó tìm cậu ấy."
Đôi mắt Vạn Linh Vi sáng lên, cô ta vội vàng cảm ơn tôi.
Sân thượng so với trước cửa lớp 11/1 là nơi dễ dàng tiếp cận Tống Tiện Thanh hơn, khiến cô ta cảm thấy có phần phấn khởi.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô ta khuất xa, rồi bước xuống lầu tìm Sở Khinh Tuyết và nhóm của cô ta.
Thật ra, tôi không ôm hy vọng chắc chắn rằng kế hoạch sẽ thành công ngay lập tức. Nhưng có lẽ ông trời giúp tôi, hoặc đơn giản là để thúc đẩy cốt truyện, Vạn Linh Vi đã thay tôi trở thành "người thay thế" chịu đựng sự bắt nạt thay cho Tô Tiếu Tiếu.
Tôi nhanh chóng gặp được Sở Khinh Tuyết ở cầu thang tầng một. Cô ta trang điểm kỹ lưỡng, bộ móng tay được gắn kim tuyến lấp lánh, tay cầm hộp cơm nhỏ màu hồng. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nghiêng đầu, bước tới gần.
Tôi lùi lại một bước, tay chỉnh lại gọng kính đen trên mặt, hơi co người lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, cô ta che miệng cười khẽ, rõ ràng rất thích thú với việc làm người khác sợ hãi.
"Này, cậu là học sinh đứng thứ hai lớp 11/1 phải không?"
"Đúng rồi."
Tôi ngây ngốc gật đầu.
Sở Khinh Tuyết luôn tin tưởng những người ở lớp 11:1, và điều đó khiến cô ta yên tâm. Cô ta nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc bên tai, giọng ngọt ngào, dịu dàng: "Anh Tiện Thanh có ở trong lớp không?"
Tôi nhỏ giọng đáp: "Sân thượng..."
Chuyện sau đó thì khỏi cần nói.
Nghe đâu, Sở Khinh Tuyết đã bắt gặp Vạn Linh Vi đang tỏ tình với Tống Tiện Thanh trên sân thượng. Kết quả, cô ta không chỉ bị từ chối mà còn bị người mình thích mắng.
Cuộc sống đau khổ của Vạn Linh Vi chính thức bắt đầu từ ngày hôm đó.
Vài cô gái đứng thành vòng tròn, Vạn Linh Vi ngã xuống đất, tóc tai rối bẩn, gương mặt đầy nước mắt. Sở Khinh Tuyết đá mạnh vào bụng cô ta, khiến cô ta co người lại, ôm bụng và phát ra những tiếng rên đau đớn.