Vì vậy, tôi từng ép bản thân bỏ qua hết lần này đến lần khác sự thiên vị anh dành cho Hà Tịch.
Thậm chí còn tự tẩy não mình rằng: chỉ cần anh yêu tôi, cho dù tôi không phải lựa chọn đầu tiên, cho dù phải chịu ấm ức, cũng chẳng sao.
Nhưng chịu đựng không bao giờ đổi lại được viên mãn.
Chịu đựng chỉ khiến ta phải chịu thêm những điều tệ hại hơn.
“Tần Nam.”
Tôi lạnh nhạt mở miệng:
“Nhưng tôi không còn thích anh nữa rồi.”
“Chỉ cần nhìn thấy anh, thậm chí chỉ cần nghĩ đến việc sống cùng thành phố với anh thôi, tôi đã cảm thấy buồn nôn.”
10
Sau khi đám cưới biến thành hỗn loạn như vậy, tôi xin nghỉ một tuần ở công ty.
Sếp của tôi là một người phụ nữ lớn hơn tôi năm tuổi, tên là Đường Mẫn.
Mặc dù chúng tôi không thân thiết lắm, nhưng cô ấy đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi là người hướng nội và không dễ kết bạn, trong công ty tôi cũng không có mấy người bạn thân, nhưng trong số những lời mời cưới tôi gửi đi, có cả cô ấy.
Cô ấy đã đồng ý cho tôi nghỉ và còn cho tôi thêm một tuần nghỉ, sau đó đề nghị muốn gặp tôi một lần.
"Những chuyện đã xảy ra hôm đó, cùng với video trên mạng, tôi đã xem hết rồi."
Cô ấy ngồi trong quán cà phê ở dưới khách sạn, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi:
"Chu Liễu, em có định tiếp tục làm việc ở đây hay là muốn tìm một môi trường mới để thử sức?"
Tôi nhận ra được ý tứ trong lời cô ấy, lòng tôi bất chợt dâng lên một chút lo lắng nhưng cũng có chút mong chờ.
Quả nhiên, Đường Mẫn tiếp tục nói:
"Công ty sẽ mở một chi nhánh ở Quảng Châu, cần một vài người quen với công việc và có năng lực mạnh để đi khai phá. Công việc sẽ vất vả hơn bây giờ, nhưng em sẽ được đền đáp xứng đáng."
"Việc đi hay không, em tự quyết định, không cần phải trả lời vội."
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đang đưa ra cho tôi một cơ hội lớn.
"Đường Mẫn, sao chị lại chọn em?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/dau-ai-chung-tinh-duoc-mai/chuong-10.html.]
Cô ấy cười nhẹ:
"Vì tôi đã từng có hoàn cảnh giống em."
"Chu Liễu, một ngày nào đó em sẽ hiểu, công việc và năng lực sẽ không phản bội em, người dành tình cảm lâu dài nhất cho em chính là chính em."
Cuối cùng, tôi nói với cô ấy rằng tôi sẵn sàng đi.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát hôm đó, Tần Nam đã cố gắng đuổi theo để nói chuyện với tôi.
Trước mặt anh ta, tôi không do dự mà gọi điện báo cảnh sát.
Tối hôm đó, tôi viết một bài dài, công khai hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
Và tôi thông báo với mọi người rằng tôi không hề hay biết gì về chuyện 300 nghìn, tôi đã giao cho bố mẹ và Tần Nam tự giải quyết.
Ở phần bình luận, không thiếu người mắng tôi, bảo rằng tôi và bố mẹ đã thông đồng lừa tiền sính lễ.
Tôi lướt qua một lượt, rồi bình tĩnh tắt điện thoại.
Sau khi đến Quảng Châu, tôi đổi một chiếc sim mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Như Đường Mẫn đã nói, chi nhánh ở đó đang trong giai đoạn khai phá, công việc rất vất vả và căng thẳng.
Thế cũng tốt.
Công việc mỗi ngày đã khiến tôi kiệt sức, không còn sức đâu mà buồn bã.
Chỉ là thỉnh thoảng, tôi vẫn mơ về Tần Nam.
Trong bốn năm bên nhau, anh ta thực sự có những lúc đối xử tốt với tôi.
Có một thời gian tôi bị gãy chân phải nằm viện, vì khó khăn trong việc di chuyển, tôi phải nhờ anh ta giúp đỡ cả việc đi vệ sinh.
Tần Nam là người có chứng sạch sẽ, nhưng từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ phàn nàn.
Bố mẹ tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng khi biết chuyện này, mỗi năm vào ngày sinh nhật tôi, Tần Nam đều lên kế hoạch rất chu đáo.
Bánh kem tự tay làm, vé vào công viên giải trí khó kiếm, chiếc máy tính mới mà tôi đã để trong giỏ hàng cả nửa năm nhưng chưa mua – mỗi món quà, anh ta đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Chỉ có điều, người ta thường sợ sự so sánh.