18.
“A Đào, nàng mang thai với kẻ khác... Vậy ta là gì chứ?”
Tô Mạc Già giận đỏ mắt, ánh nhìn như muốn khoan thủng bụng ta.
Ta không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng lẽ lại bảo, đứa trẻ này… là của chàng, nhưng là chàng ở tương lai?
Thấy ta không đáp, chẳng biết trong đầu Tô Mạc Già đã tưởng tượng ra những gì. Hắn leo lên giường, thân rắn mềm mại quấn lấy tay ta, dụi dụi vào cổ ta, nhưng vẫn cẩn thận không chạm đến bụng.
“Tỷ tỷ , bỏ hắn được không! Gả cho ta nhé! Ta cũng đẹp mà, lại trẻ khỏe hơn hắn, còn có hai cái…”
Ta đỏ mặt, vội đưa tay bịt miệng Tô Mạc Già.
“Thôi thì, nếu tỷ tỷ thực sự thích hắn, ta… ta nguyện làm thiếp. Ta không ấm ức, chỉ cần tỷ chịu nhìn ta một cái là được rồi.”
Tô Mạc Già càng nói càng quá trớn, tuy cái vẻ hay ghen, ấm ức ấy khiến tim ta rung động, nhưng ta vẫn phải thành thật giải thích.
Chỉ là... Tô Mạc Già có vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Hắn gọi nàng là A Đào, ta chỉ muốn gọi tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ, món cá chua ngọt này có ngon không? Cái tên kia… à không, ta trong tương lai làm được ngon như vậy sao?”
“Chua quá, trong phòng toàn mùi giấm mất rồi.”
Tô Mạc Già ăn không nhiều, phần lớn thức ăn đều vào bụng ta.
Hắn nói thức ăn nhân loại như điểm tâm, ăn không no. Cứ cách một thời gian, Tô Mạc Già lại hóa nguyên hình ra ngoài đào nguyên săn thú.
Ăn no rồi thì lại quay về, bụng tròn căng, nằm phơi nắng trên tảng đá, chờ tiêu hóa.
A Tô là mỹ nhân xà, vóc dáng cân đối, vảy dưới nắng óng ánh rực rỡ.
Lúc no căng, phản ứng của A Tô chậm hẳn, đến cả khi ta nắm đuôi cũng mặc kệ. Có thể dụ hắn há miệng, nhìn thử răng nanh trong miệng.
Chỉ là… mỗi lần như thế xong, Tô Mạc Già lại lạnh mặt rửa rau, lạnh mặt nấu ăn.
Đôi khi… dù ta có hôn nhẹ lên má cũng chẳng dỗ nổi.
Những ngày mưa âm u, tâm tình A Tô cũng trầm xuống.
Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, đánh lên cánh hoa hải đường. Tô Mạc Già rúc trong lòng ta, ta vỗ nhẹ lưng hắn, vuốt ve mái tóc dài mượt như tơ, an ủi nhẹ nhàng.
A Tô luôn hỏi đi hỏi lại: “Tỷ tỷ có thích ta không? Có ở bên ta mãi không?”
Ta chẳng thấy phiền, luôn hôn lên mi mắt hắn, dịu dàng đáp: “Thích. Ta sẽ ở lại.”
Tô Mạc Già… thật ra là người rất thiếu cảm giác an toàn.
Một ngày nọ, hắn từ dưới núi mang về một bộ hỷ phục.
Lấy thiên địa làm lễ đường, cỏ cây làm chứng, muông thú chim bay đều là tân khách.
Chúng ta bái đường thành thân.
A Tô vẽ mày cho ta, vẽ tranh, đề thơ từng chữ đều là: "Ái thê Đào Hoa".
19
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/dao-hoa/chuong-8.html.]
Sau khi thành thân, chúng ta trải qua mùa đông đầu tiên.
Trong phòng ấm áp, mấy tiểu yêu sợ lạnh đều vây quanh lò sưởi.
Tô Mạc Già bắt đầu ngủ đông, tinh thần mệt mỏi, không giữ nổi hình người, hóa thành xà bạch to lớn, cuộn mình làm… cái ghế cho ta ngồi.
Cái đầu rắn nặng nề, còn cố chồm lên chân ta, dụi đầu cầu vuốt ve.
Ta ngồi cạnh bếp lửa nấu trà, A Tô chẳng sợ nóng.
Trên thân rắn vương đầy vỏ quýt ta gọt, vỏ hạt dưa, vụn bánh. A Tô cũng chẳng cáu, chỉ dụi dụi đầu vào tay ta, dáng vẻ tủi thân khiến ta không nhịn được ôm đầu rắn ngốc ngếch hôn lấy hôn để.
Ta vẫn còn chút sợ rắn, nhưng đại bạch xà là người ta yêu, biết đòi hôn, đòi ôm, đòi vuốt ve.
A Tô làm gì… ta cũng chỉ thấy đáng yêu.
Tô Mạc Già ngủ chốc lát rồi lại hé mắt, xác nhận ta còn bên cạnh, sau đó lại gật gù thiếp đi.
“A Đào… chờ ta tỉnh lại, chúng ta cùng đón xuân nhé!”
Tô Mạc Già không chống lại được cơn buồn ngủ, dần thiếp đi thật sâu.
“Được, chúng ta cùng nhau đón xuân, hạ, thu, rồi lại đông.”
Thân thể ta dần trở nên trong suốt…có lẽ, ta sắp trở về.
Ta bị nước mưa đánh thức … hang động thế này mà cũng dột sao!
Mở mắt, thấy đại bạch xà đang trừng mắt nhìn ta, đôi đồng tử màu vàng lóe sáng, nước mắt lớn chảy xuống như suối, từng giọt rơi lên mặt ta… như rửa mặt vậy.
“Tô Mạc Già?”
Thân rắn cứng lại.
“A Tô?”
Đôi mắt đại bạch xà vui mừng sáng rực, thân hình to lớn vặn vẹo như muốn ôm lấy ta.
“Ân nhân, cứu ta với! Ta bị rắn nuốt mất rồi!”
Còn chưa kịp nhận lại A Tô, đã nghe thấy tiếng cầu cứu quen thuộc của Tiểu Bạch.
Ta nhìn đại bạch xà rõ ràng đang chột dạ trước mắt: “A Tô, nhả ra! Tiểu Bạch Là bằng hữu, không phải thức ăn!”
A Tô vô tội chớp chớp mắt, miệng "ọe" một tiếng nhả ra Tiểu Bạch ướt nhẹp đang sặc nước ra.
Ta thực hiện lời hứa, cùng chàng ấy trải qua một mùa xuân.
Mà không chỉ có mùa xuân, chúng ta còn có thêm một bé tiểu bạch xà.
Chúng ta phơi nắng trên thảm cỏ, cùng nhau bắt cá nơi dòng suối, ngắm đom đóm bay đầy trời.
Tuổi thọ nhân loại tuy ngắn, đối với yêu mà nói… chỉ như pháo hoa ngày hạ, rực rỡ mà chóng tàn.
Nhưng ta không để tâm đến việc sau này chàng ấy có yêu người khác hay không.
Bởi vì một đời này, dù ngắn ngủi, nhưng với ta thế này đã đủ viên mãn.
Hoàn toàn văn.