12.
Ban ngày, chàng ấy vẫn như thường, ánh mắt dịu dàng, dựa người vào ghế.
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại cũng như đã thay đổi hoàn toàn.
Từ lúc biết canh có bỏ thuốc, ta chẳng bao giờ uống nữa, mà Tô Mạc Già cũng chẳng ép.
Ta nghĩ, có lẽ ta chẳng thể xem chàng ấy là “tiên sinh” được nữa rồi.
Sách viết: "Sư giả, truyền đạo, thụ nghiệp, giải dã", chẳng có sách nào dạy rằng thầy lại trèo lên giường trò cả.
Ba năm qua, Tô Mạc Già thường biến mất vài ngày.
Ta muốn thoát.
Không muốn bị chàng ấy xem là thế thân, mặc người chiếm đoạt.
Cơ hội của ta đến rồi.
Ta ôm lấy Tiểu Bạch, mang theo một hộp đông châu, trở về sơn động.
Qua động là rừng rậm, Tiểu Bạch chạy trước, đánh hơi khắp nơi, tìm đường xuống núi.
Xuyên qua khu rừng, y phục ta bị gai cào rách, tóc rối tung, mặt mũi xước xát, chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp gì.
Ta cảm giác mình đã chạy rất lâu, trời tối mịt, vậy mà lại như vẫn quanh quẩn tại chỗ.
“Xoẹt... xoẹt...”
Âm thanh quái lạ vang lên khiến da đầu ta run rẩy.
Là tiếng... rắn.
“Ân nhân, để thỏ bảo vệ ân nhân!”
Tiểu Bạch đứng lại, hai chân sau chống đất, che chắn trước người ta.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thân rắn trườn qua đất đá.
Chẳng lẽ là đại bạch xà năm xưa ư?
Ta cảnh giác nhìn quanh, chẳng lẽ vừa thoát khỏi hang sói, lại bước vào miệng rắn.
Ánh trăng chiếu xuống, ta thấy rõ chân diện mục đại bạch xà.
Quả nhiên là nó. Đồng tử vàng dựng thẳng, gắt gao nhìn ta, trong mắt có phần giận dữ. Bụng nó căng phồng, như thể vừa mới nuốt chửng thứ gì đó.
Ta lạnh toát cả người, tay chân tê liệt, không dám cử động.
Đại xà chậm rãi tiến đến, từng vòng quấn lấy ta, không chặt lắm, nhưng ta chẳng thể thoát được.
Nó đem ta trở về hang động, thân mình vòng quanh ta, đầu đặt bên cạnh, lim dim nghỉ ngơi.
Trông có vẻ đại bạch xà không định ăn ta, có lẽ... chỉ là ăn no rồi, xem ta như thức ăn dự trữ.
Ta thử bò ra ngoài, đại xà mở mắt, lưỡi rắn đỏ rực l.i.ế.m lên mặt ta. Ta chỉ đành ngoan ngoãn thu chân, ngồi giữa thân rắn.
Ánh mắt đại bạch xà, sao ta cảm thấy... rất quen?
Chạy cả ngày, đói lả, mệt nhoài, trong vòng ôm ấm áp của đại bạch xà, ta dần chìm sâu vào giấc ngủ......
13.
Tỉnh dậy, trong động đã không một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/dao-hoa/chuong-5.html.]
Tiểu Bạch lẫn đại bạch xà kia đều chẳng thấy đâu, ta chợt bất an: liệu có phải đại bạch xà đã nuốt mất thỏ nhỏ rồi bỏ đi không?
Ta bước ra khỏi động.
Trước mắt bỗng trở nên thoáng đãng: hoa nở rực rỡ, khe suối róc rách, thung lũng trải dài, cảnh sắc như mộng. Nhưng chẳng thấy bóng dáng tiểu viện đâu nữa.
Quay đầu lại, hang động nơi ta vừa bước ra cũng biến mất không dấu vết.
Thân thể rã rời, đói đến chẳng thể nghĩ ngợi gì thêm.
Trong suối có vài con cá hồi béo tròn ú nu.
Ta bẻ một nhánh cây to, vót nhọn làm thương, rồi cởi giày vén áo, lội nước bắt cá.
Có lẽ nơi này hiếm người lui tới, cá đều ngốc nghếch béo tốt. Không bao lâu, ta bắt được cả năm sáu con cá lớn bằng bàn tay.
Lại có thêm một con nữa bơi ngang qua chân ta.
Ta giơ thương, nhắm ngay lưng cá, đ.â.m mạnh xuống.
Hớn hở mang cá lên bờ, nhưng vừa quay lại cá chẳng còn đâu, chỉ còn vài vết nước cùng ít vảy cá rơi trên đá.
Chẳng lẽ xung quanh có người? Hay là dã thú?
Ta siết chặt cây thương, lần theo dấu nước, cẩn thận tiến về phía trước.
Sau lùm cây, có một thiếu niên trần trụi đang cúi đầu ăn gì đó, bên chân là vài bộ xương cá.
“Quay lại đây!” Ta khẽ quát, giọng không giấu được đề phòng.
Thiếu niên quay đầu, tay còn cầm con cá đã gặm nham nhở, m.á.u loang quanh miệng, đôi mắt vàng như dã thú, chằm chằm nhìn ta.
“Xoẹt…xoẹt…”
Là tiếng rắn.
Toàn thân ta chấn động, đầu tóc như dựng đứng, trong lòng hoảng loạn.
Là con rắn đó!
Ta không nghĩ ngợi gì, kéo tay thiếu niên rồi cắm đầu chạy như điên.
Chạy mãi, đến khi sức ta cạn kiệt, mới dừng lại thở dốc. Thiếu niên ấy vẫn như chẳng mỏi mệt, ngồi xuống tiếp tục ăn nốt phần cá còn lại.
“Ăn cá sống sẽ đau bụng.” Ta nhíu mày, giật cá khỏi tay hắn.
Thiếu niên trông có vẻ giận dỗi, đôi mắt vàng dưới bóng cây càng thêm quái dị. Hắn không nói lời nào, chỉ nghi hoặc nhìn ta, rồi vươn mũi ngửi ngửi tay ta.
Hắn đột nhiên nhào tới, như con cún nhỏ, hít ngửi cổ ta, còn dụi dụi đầu vào người ta, ánh mắt ngơ ngác trong veo.
Người này... hình như không có ác ý.
Ta đẩy hắn ra, giơ con cá trên thương lên lắc lắc:
“Đợi chút ta nhóm lửa nướng, mỗi người một nửa.”
Tháo áo khoác ngoài khoác lên người hắn.
Thiếu niên kia chẳng biết mặc, cứ tò mò ngửi ngửi phần tay áo của ta.
Tuy mang khuôn mặt thiếu niên, nhưng vóc dáng lại cao lớn, cao hơn ta nửa cái đầu, áo khoác của ta mặc lên người hắn vẫn ngắn một khúc.
Hắn chẳng giống người, không biết mặc y phục, không biết nhóm lửa, hỏi gì cũng không trả lời, chỉ biết nhìn chằm chằm con cá trên lửa, ánh mắt lấp lánh như sao, còn nuốt nước bọt “ực” một tiếng.
Trong thôn ta từng có người sinh nữ nhi rồi nhẫn tâm đem đứa bé vứt đi. Thiếu niên này có lẽ cũng là đứa trẻ bị vứt lại, sống hoang dại giữa núi rừng, chẳng biết nói, hễ nổi giận lại như mèo con dựng lông gầm gừ.