Dã Tràng Xe Cát - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:37:10
Lượt xem: 1,188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng còi xe taxi vang lên lần cuối rồi im bặt. Tiếng động cơ tắt lịm. Không gian đột ngột tĩnh lặng đến đáng sợ. Mai đứng sững ở cửa, tim đập thình thịch như trống trận trong lồng ngực. Cô nhìn chằm chằm ra phía cổng.

Cánh cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống. Dáng người quen thuộc ấy... Huy. Anh ta về rồi.

Mai cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng lên. Nhẹ nhõm? Vui mừng? Lo lắng? Tất cả hòa quyện lại. Cô hít một hơi sâu, chuẩn bị cất tiếng gọi.

Nhưng rồi...

Theo sau Huy, một người phụ nữ bước xuống từ ghế sau. Cô ta mặc một chiếc váy màu sáng, mái tóc dài xõa ngang vai. Gương mặt lạ lẫm. Mai nhíu mày. Ai đây? Đồng nghiệp của anh ấy? Sao lại về cùng?

Chưa kịp định hình, cánh cửa phía bên kia cũng mở ra. Hai đứa trẻ nhỏ, một bé trai và một bé gái, líu ríu bước xuống theo người phụ nữ. Chúng bám chặt vào chân cô ta, ngước nhìn xung quanh với vẻ tò mò và hơi sợ sệt.

Cảnh tượng đó... như một cú đánh trực diện vào đầu Mai. Cô đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, đôi mắt mở to bàng hoàng, hoàn toàn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Đầu óc trống rỗng, không thể xử lý nổi thông tin.

Huy bước tới gần, dáng vẻ lúng túng. Anh ta tránh ánh mắt của Mai, nhìn xuống đất hoặc sang hai bên. Khuôn mặt anh ta không có vẻ vui mừng của một người xa nhà lâu ngày trở về, thay vào đó là sự căng thẳng và né tránh rõ rệt.

Anh ta đứng cách Mai vài bước chân, người phụ nữ và hai đứa trẻ đứng phía sau lưng anh ta. Không khí đặc quánh lại.

- Mai à... - Giọng Huy nghe khô khốc, gượng gạo. - Anh... anh về rồi đây.

Mai không đáp. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, rồi nhìn sang người phụ nữ và hai đứa trẻ. Ánh mắt cô như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc gượng gạo của Huy.

Huy hắng giọng, cố gắng tiếp tục.

- Đây là... Đây là Trang. Và... và đây là các con của anh.

Mai cảm thấy như có một tiếng sét đánh ngang tai. Các con của anh? Cô lặp lại một cách vô thức, giọng nói lạc đi vì sốc.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Các con... của anh...?

Trang, người phụ nữ kia, lúc này tiến lên một bước nhỏ, đứng ngang hàng với Huy. Khuôn mặt cô ta hơi căng thẳng, nhưng trong ánh mắt lại có một sự tự tin, thậm chí là một chút "chủ quyền" được giấu kín. Cô ta khẽ gật đầu về phía Mai, nhưng không nói gì. Hai đứa trẻ nép sát vào chân Trang, đôi mắt tròn xoe nhìn Mai đầy lạ lẫm và sợ hãi.

Huy hít một hơi sâu, như lấy hết can đảm.

- Đúng vậy... Anh... anh và Trang đã sống chung bên đó... Các con là con của chúng ta.

"Con của chúng ta"? Anh ta đang nói gì vậy? "Sống chung bên đó"? Bao lâu rồi? Sinh con bao giờ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-7.html.]

Đầu óc Mai quay cuồng. Cô cảm thấy choáng váng, không đứng vững. Cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt cô. Cô lùi lại, vô thức vấp phải bậc cửa. Chiếc ấm nước cô cầm lúc nãy, quên mất là vẫn đang giữ trên tay, rơi xuống sàn gạch ngay cửa ra vào.

TIẾNG VỠ XOẢNG!

Tiếng động chói tai vang vọng cả căn nhà, phá tan sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc của khoảnh khắc bàng hoàng. Mảnh sành vỡ b.ắ.n tung tóe trên nền nhà.

Nghe tiếng động lớn, từ trong phòng ngủ của Bà Lan, một tiếng động yếu ớt vang lên.

- Ư... ưm...

Bà Lan đang cố gắng cử động, cố gắng phát ra âm thanh. Đôi mắt bà ta mở to, hướng ra phía cửa, dường như đã nghe thấy tiếng động và những giọng nói lạ lẫm ngoài kia. Mặc dù liệt, nhưng thính giác của bà ta vẫn còn. Bà ta đang chứng kiến tất cả.

Mai không quay lại nhìn chiếc ấm vỡ. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào ba con người đang đứng ở cửa. Huy... Trang... và hai đứa trẻ.

"Các con của chúng ta," Huy đã nói thế.

Vậy còn cô? Cô là gì trong cái "chúng ta" đó? Cô, người vợ mà anh ta bỏ lại ở nhà, ngày đêm vật lộn với cuộc sống khó khăn, chăm sóc người mẹ bị liệt của anh ta, bán đi những món đồ cuối cùng để lo tiền thuốc men. Cô đã hy sinh, đã chịu đựng, đã hy vọng.

Để rồi đổi lại là cảnh tượng này?

Anh ta đi xây dựng "gia đình mới" ở nơi xa, bỏ mặc cô gánh vác tất cả. Bỏ mặc cả người mẹ ruột của mình nằm bệnh.

Cô nhìn Huy, khuôn mặt anh ta đầy vẻ lúng túng và có lỗi (hay chỉ là sợ hãi?). Cô nhìn Trang, người phụ nữ đứng đó với vẻ mặt khó nói, tay nắm chặt lấy hai đứa trẻ. Cô nhìn hai đứa bé, vô tội nhưng lại là bằng chứng không thể chối cãi cho sự phản bội tày trời của Huy.

Và cô nhìn vào trong nhà, nơi Bà Lan đang nằm, yếu ớt và bất lực, đã bị chính con trai mình bỏ rơi để cô phải gánh vác.

Một sự thật kinh hoàng, tàn nhẫn, hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Huy về không phải để san sẻ gánh nặng, không phải để đoàn tụ. Anh ta về... có lẽ là để vứt bỏ gánh nặng cũ (là cô và Bà Lan) và mang gánh nặng mới (là Trang và các con) về nhà. Về "nhà của anh ta".

Một luồng cảm xúc dữ dội dâng trào trong lòng Mai. Không còn là sốc, không còn là bàng hoàng. Mà là sự phẫn nộ tột cùng. Cảm giác bị phản bội, bị lợi dụng, bị coi thường. Nó bùng lên, đốt cháy mọi thứ còn sót lại của sự cam chịu và hy vọng mong manh.

Mai siết chặt nắm tay đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay, đau rát. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Huy. Ánh mắt cô không còn sự sợ hãi hay bối rối. Thay vào đó là một sự lạnh lẽo và sắc bén đến đáng sợ. Giọng cô vang lên, không còn run rẩy hay lạc đi, mà lại cứng rắn lạ thường, như thể cô đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ.

- Anh...

Cô ngừng lại một chút, như để lấy sức, hoặc để cho lời nói có trọng lượng.

- Anh nói lại xem. Đây... là ai?

Loading...