Những cuộc điện thoại từ Huy ngày càng thưa thớt dần. Đôi khi cả tuần mới có một cuộc. Mà mỗi lần gọi, thời gian nói chuyện cũng ngắn ngủi. Anh ta luôn có hàng tá lý do để kết thúc cuộc gọi nhanh chóng.
- Anh đang họp.
- Sếp gọi gấp rồi.
- Điện thoại sắp hết pin.
- Tín hiệu kém quá, nói sau nhé.
Mai cố gắng kể cho Huy nghe về tình trạng của Bà Lan. Bà ta bị sốt, Bà Lan sặc cháo, Bà Lan khóc đêm. Cô kể về sự vất vả của mình, về những đêm thức trắng, về số tiền thuốc men ngày càng lớn.
- Mẹ yếu lắm anh ơi... Có lẽ anh nên về sớm xem sao...
- Mẹ lại sốt rồi... Em lo quá...
- Em mệt lắm rồi anh ạ... Một mình em không kham nổi...
Nhưng Huy chỉ "ừ ào" cho qua.
- Ừ, anh biết rồi.
- Ừm... cố lên em.
- Anh ở đây cũng vất vả lắm. Em ráng lo cho mẹ đi. Anh gửi tiền về rồi đấy.
Rồi lại cúp máy. "Gửi tiền về"? Số tiền ít ỏi đó chỉ đủ mua bỉm cho Bà Lan và tiền gạo tiền mắm. Huống chi cả thuốc men, vật lý trị liệu... Cảm giác đơn độc và bị bỏ rơi ngày càng lớn dần trong lòng Mai.
Thi thoảng, có hàng xóm hoặc người thân xa đến thăm Bà Lan. Họ đứng ở cửa phòng nhìn vào, chép miệng thương hại.
- Khổ thân bà cụ. Giờ lại thế này...
- Cô Mai vất vả quá. Một mình gánh cả hai...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-4.html.]
- Nhà có mỗi thằng Huy đi xa...
Họ hỏi han vài câu, động viên Mai "cố gắng", rồi cũng nhanh chóng ra về. Không ai đề nghị ở lại giúp một tay, dù chỉ là thay bỉm hay đút cháo. Mai cảm ơn họ một cách khách sáo, lòng lạnh như đá. Sự thương hại suông không làm đầy được cái bụng đói hay đôi mắt thiếu ngủ của cô.
Bà Lan, trong những lúc tỉnh táo hơn một chút, có thể thốt ra vài lời. Đôi khi vẫn là những tiếng càu nhàu yếu ớt.
- Nước...
- Đau...
- Nóng...
Nhưng sự độc ác trong giọng bà ta dường như đã bị bệnh tật bào mòn đi nhiều. Nó chỉ còn là tiếng rên rỉ của một người bệnh đang đau đớn và bất lực. Mai vẫn chăm sóc bà ta, vẫn làm tròn trách nhiệm, nhưng không còn cảm thấy căm ghét mãnh liệt như xưa. Thay vào đó là sự chai sạn. Chai sạn với lời lẽ cay nghiệt, chai sạn với sự vô tâm của Huy, chai sạn với chính cuộc đời mình.
Trong sự vất vả và đơn điệu đó, Mai dần tìm ra những mẹo nhỏ để cuộc sống dễ thở hơn một chút. Cách kê gối để Bà Lan không bị mỏi, cách dùng tấm lót để việc thay bỉm đỡ tốn sức hơn, cách pha thuốc dễ uống hơn. Cô học cách làm mọi thứ hiệu quả nhất có thể, không phải vì muốn làm tốt, mà vì muốn tiết kiệm năng lượng cho bản thân.
Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, khi Bà Lan ngủ, Mai bắt đầu đọc sách cũ hoặc nghe radio. Đó là cách duy nhất để cô thoát ly khỏi thực tại nghiệt ngã này. Những câu chuyện trên sách báo, những bài hát buồn trên radio, dù không làm thay đổi cuộc sống, nhưng ít nhất cũng lấp đầy khoảng trống và sự tĩnh lặng đáng sợ trong căn nhà.
Một lần, khi đang ngồi làm công việc xâu hạt thuê ở ngoài hiên, Mai tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người hàng xóm đang đi chợ về ngang qua.
- ... con Hạnh nhà bà Tư ấy à? Về rồi đấy!
- Ôi thế à? Về một mình thôi hay...
- Ai dè! Dắt về cả vợ con bên đó! Bà Tư sốc lắm! Giờ cả nhà chật như nêm, lại thêm mấy miệng ăn...
Cuộc nói chuyện lướt qua rất nhanh, chỉ là câu chuyện phiếm vặt vãnh. Nhưng từng chữ lọt vào tai Mai lại khiến cô giật mình thon thót. Người đi nước ngoài... dắt về cả vợ con bên đó... "Vợ con..." Hình ảnh tấm ảnh mờ trong chiếc hộp gỗ cũ đột nhiên hiện lên trong đầu cô. Những con số chi tiêu bất thường, người phụ nữ lạ, đứa bé... Cảm giác bất an và ngờ vực len lỏi, bám riết lấy tâm trí cô.
Đêm đó, Mai ngồi bên giường Bà Lan, nhìn ngọn đèn ngủ hắt bóng lên tường. Cô nhìn vào khoảng không, bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về cuộc đời mình. Về những năm tháng tuổi trẻ đã mất, về cuộc hôn nhân trống rỗng, về gánh nặng không tên đang đè nặng. Cô đã hy sinh quá nhiều, đã cam chịu quá đủ. Cuộc sống này... đây có phải là cái kết cho những cố gắng của cô không?
Một tia lửa nhỏ bé, le lói nhưng mạnh mẽ, bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. "Phải làm gì đó," cô nghĩ. Phải làm gì đó cho bản thân mình. Không thể cứ mãi sống như thế này được.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mai đặt điện thoại xuống sau một cuộc nói chuyện cụt lủn với Huy. Anh ta nói đang chuẩn bị đồ đạc về nước, sắp xếp công việc ở bên đó. Giọng anh ta vẫn xa cách và có vẻ vội vã. Mai không còn cảm thấy nỗi nhớ hay mong chờ da diết như xưa. Thay vào đó, là một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng, lấp đầy bằng sự ngờ vực ngày càng lớn.
Cô cảm thấy một linh cảm xấu đang đến rất gần.