Dã Tràng Xe Cát - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:36:49
Lượt xem: 1,326

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng chuông báo thức chưa kịp reo, Mai đã giật mình tỉnh giấc. Đồng hồ chỉ mới hơn bốn giờ sáng. Toàn thân đau nhức, như thể mỗi khớp xương đều đang gào thét. Cô khẽ rên một tiếng, cố gắng ngồi dậy khỏi tấm nệm mỏng. Nửa đêm qua, Bà Lan lại trở mình khó chịu, Mai phải thức dậy xoay người cho bà ta, thay bỉm, cho uống nước. Giấc ngủ cứ chắp vá, chẳng bao giờ trọn vẹn.

Cô vệ sinh cá nhân qua loa, nhìn khuôn mặt hốc hác trong gương. Đôi mắt thâm quầng, quầng mắt trũng sâu, gò má hóp lại. Đây là cô sao? Trông như một bóng ma. "Không có thời gian để yếu đuối," cô tự nhủ, giọng khô khốc ngay cả trong suy nghĩ.

Vào phòng Bà Lan, mùi ẩm mốc và mùi khai nhàn nhạt xộc vào mũi. Mai vén màn, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn ngủ nhỏ rọi lên khuôn mặt bất động của Bà Lan. Bà ta nằm đó, như một khúc gỗ nặng nề.

Việc vệ sinh buổi sáng là một cuộc vật lộn thực sự. Cô phải dùng hết sức bình sinh để lật người Bà Lan, thay tấm lót, lau rửa. Cơ thể gầy gò nhưng nặng trịch, không có sự hợp tác nào từ người bệnh. Mồ hôi túa ra trên trán Mai, ướt đẫm cả lưng áo. Đôi khi, chỉ cần một thao tác sai nhỏ cũng khiến Bà Lan càu nhàu yếu ớt, hoặc giật mạnh chân tay còn cử động được, khiến Mai giật mình.

- Mẹ, con lau người cho mẹ sạch sẽ chút nhé.

Không có tiếng đáp lại, chỉ là một hơi thở nặng nề. Mai biết, bà ta nghe thấy, nhưng không buồn phản ứng. Trước đây, bà ta sẽ mắng xối xả. Giờ đây, sự im lặng này, dù bớt đau đớn cho tai, nhưng lại gợi lên cảm giác bất lực và lạnh lẽo.

Xong xuôi, Mai xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Cô nấu cháo loãng, xay nhuyễn thêm chút thịt hoặc rau củ. Việc cho ăn cũng không dễ dàng hơn là mấy. Bà Lan thường nuốt chậm, đôi khi ho sặc sụa hoặc khó chịu hất tay làm đổ bát.

- Mẹ, cố gắng nuốt đi. Ăn đi cho khỏe.

Lần này, Bà Lan khẽ nhăn mặt, lắc đầu yếu ớt.

- Không... muốn...

Giọng bà ta khàn đặc, chỉ còn là âm thanh lầm bầm trong cổ họng. Ngày trước, giọng điệu này đầy sự cay nghiệt, giờ chỉ còn là sự mệt mỏi và cam chịu. Mai cảm thấy lòng chùng xuống một chút, nhưng sự chai sạn nhanh chóng thế chỗ. Cô kiên nhẫn đút từng thìa.

Sau khi cho ăn xong, Mai lại làm vật lý trị liệu cơ bản theo hướng dẫn của y tá. Co duỗi chân tay cứng đờ của Bà Lan, xoa bóp nhẹ nhàng các cơ đã lâu không vận động. Công việc đơn điệu, tốn sức và gần như không có kết quả rõ rệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-3.html.]

- Mai... - Bà Lan đột nhiên thốt ra tên cô, giọng yếu ớt.

Mai dừng tay, hơi ngạc nhiên. Bà ta ít khi gọi tên cô, thường chỉ là "con ranh", "con hầu".

- Dạ? Con đây.

- Nóng...

Mai sờ trán Bà Lan. Hơi ấm. Chắc lại do nằm lâu sinh bệnh vặt. "Lại tốn tiền thuốc rồi," cô nghĩ thầm, cảm giác nặng nề thêm một chút. Cô đi lấy khăn mát lau trán và tay cho Bà Lan.

Ngoài việc chăm sóc người bệnh, công việc nhà vẫn chất đống. Quần áo của Bà Lan thường xuyên bị dính bẩn, việc giặt giũ trở thành nỗi ám ảnh. Mai phải ngâm tay trong nước lạnh, vò từng cái bỉm vải, từng bộ quần áo dính đủ thứ. Cô lau nhà, dọn dẹp, nấu ăn cho bản thân trong thời gian ít ỏi còn lại.

Để có thêm tiền trang trải cho thuốc men và chi phí sinh hoạt đội lên, Mai nhận thêm công việc làm thủ công ở nhà. Gấp hộp giấy, xâu hạt, hoặc làm các món đồ nhỏ đơn giản. Cô tranh thủ làm bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi, ngay cả khi đang trông chừng Bà Lan ngủ.

Một buổi chiều, Mai dọn dẹp lại cái tủ cũ trong phòng ngủ. Đó là tủ quần áo và đồ đạc của Huy trước khi anh đi. Cô muốn sắp xếp lại cho gọn gàng, chuẩn bị cho ngày anh về (cô vẫn còn chút hy vọng mơ hồ về ngày đó). Trong lúc dọn, cô thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ, nằm sâu bên trong. Cô mở ra. Bên trong có vài món đồ lặt vặt, một chiếc đồng hồ cũ, và... một tờ giấy nhỏ gấp làm tư.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô mở tờ giấy ra. Không phải thư, mà là những con số và vài dòng chữ viết tắt khó hiểu. Trông giống như ghi chép về chi tiêu, nhưng lại có những khoản tiền lớn bất thường, và cả những ký hiệu, tên riêng viết tắt mà Mai không quen thuộc. Bên dưới tờ giấy là một tấm ảnh nhỏ. Chụp khá mờ, nhưng Mai nhận ra Huy. Anh đang đứng cạnh một người phụ nữ lạ. Người phụ nữ đó đang bế một đứa bé.

Mai sững người. Ảnh này chụp khi nào? Người phụ nữ là ai? Đứa bé...? Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn. Những con số trong tờ giấy, những khoản chi lớn... "Không... không thể nào," cô nghĩ thầm, cố gắng gạt đi suy nghĩ đáng sợ vừa lóe lên. Cô vội vàng gấp tờ giấy và tấm ảnh lại, nhét sâu xuống đáy hộp, giấu kỹ như thể đó là bằng chứng phạm tội của chính mình.

Đêm đến, Mai nằm vật ra giường, toàn thân đau nhức ê ẩm. Nỗi mệt mỏi về thể chất hòa lẫn với sự bất an về tinh thần. Khuôn mặt hốc hác trong gương, gánh nặng chăm sóc Bà Lan, và giờ là những nghi ngờ về Huy. Cô nhìn trần nhà tối đen, nước mắt lăn dài xuống thái dương. Cô ước gì Huy sớm trở về để san sẻ gánh nặng này, để xua tan đi những nghi ngờ đang giày vò.

Nhưng Mai không biết rằng, điều sắp đến, còn tồi tệ hơn rất nhiều so với những gì cô có thể tưởng tượng.

Loading...