Trong cơn hoảng loạn tột cùng, Mai run rẩy đưa tay vào túi áo, lấy ra chiếc điện thoại cũ màn hình đã rạn nứt. Ngón tay cô bấm loạn xạ lên bàn phím, cố gắng gọi số cấp cứu.
- Alo... cứu... cứu với... ở nhà tôi... có người... bị ngã đập đầu...
Giọng cô lạc đi, đứt quãng, hơi thở dồn dập. Cô cố gắng trấn tĩnh, đọc địa chỉ nhà mình một cách khó khăn, mắt vẫn không rời khuôn mặt tái nhợt của Bà Lan.
- Dạ... vâng... nhanh... nhanh giúp tôi!
Đặt điện thoại xuống, tay Mai vẫn còn run bần bật. Cô nhìn vết m.á.u đang loang ra trên nền đất bẩn, cảm giác ghê tởm lẫn sợ hãi khiến dạ dày cô thắt lại. Cô chạy nhanh vào bếp, vớ lấy một cái khăn sạch (hoặc ít bẩn nhất có thể tìm thấy trong mớ hỗn độn), làm ẩm nó dưới vòi nước rồi quay trở lại.
Cô quỳ xuống bên Bà Lan, cẩn thận lau đi vết m.á.u đang chảy từ thái dương. Tay cô chạm vào da thịt lạnh ngắt và hơi sưng ở chỗ va đập, cảm giác vừa ghê rợn vừa xót xa một cách kỳ lạ. Đây là người đã hành hạ cô, đã khiến cuộc đời cô khốn khổ. Nhưng nhìn bà ta nằm bất động thế này, lương tâm mách bảo cô không thể bỏ mặc.
Tiếng còi xe cấp cứu vọng lại từ xa, mỗi lúc một gần hơn. Mai như trút được một phần gánh nặng. Chiếc xe màu trắng đậu xịch trước cửa. Hai nhân viên y tế nhanh chóng bước vào, thái độ chuyên nghiệp đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn trong tâm trí Mai. Họ kiểm tra sơ qua cho Bà Lan, băng bó tạm vết thương ở đầu rồi nhanh chóng đưa bà ta lên cáng, chuyển lên xe.
- Cô đi cùng luôn chứ? - Một nhân viên hỏi Mai.
Mai gật đầu, không nghĩ ngợi gì thêm. Cô khóa vội cửa nhà rồi lên xe cấp cứu. Trên xe, không gian chật hẹp và mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô càng thêm căng thẳng. Cô ngồi nhìn Bà Lan đang được truyền dịch, khuôn mặt nhăn nhó trong tiềm thức, không biết bà ta có đang chịu đau đớn không.
Tại bệnh viện, thời gian trôi qua thật chậm. Mai ngồi ở hành lang lạnh lẽo, tay vo tròn vạt áo. Sau một hồi thăm khám và chụp chiếu, bác sĩ gọi Mai vào phòng.
- Bệnh nhân bị chấn thương sọ não, khá nặng. Vết thương ở đầu gây xuất huyết nhẹ, nhưng đáng lo ngại hơn là di chứng tổn thương thần kinh. Khả năng cao sẽ bị liệt nửa người vĩnh viễn.
Nghe đến đây, đầu óc Mai như ù đi. Liệt nửa người? Vĩnh viễn?
- Chi phí điều trị và phục hồi chức năng sẽ rất tốn kém, cần thời gian dài nằm viện để theo dõi và vật lý trị liệu tích cực. - Bác sĩ nói tiếp, giọng đều đều. - Cô là người nhà phải không? Cần chuẩn bị tâm lý và tài chính.
Tài chính? Mai cảm thấy một tảng đá lớn đè nặng lên ngực. Huy đi xuất khẩu lao động, tiền gửi về rất ít ỏi, chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt tằn tiện. Giờ thêm khoản này thì biết xoay sở ở đâu?
Trong lúc bối rối, Mai chợt nhớ đến Huy. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho anh. Tín hiệu chập chờn, phải gọi đi gọi lại mấy lần mới kết nối được.
- Alo? Mai à? Sao đấy? Tín hiệu kém quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-2.html.]
Giọng Huy xa xăm, có vẻ gấp gáp và khó chịu.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Anh ơi! Mẹ... mẹ bị ngã rồi! Ngã đập đầu, đang ở bệnh viện... Bác sĩ nói bị nặng lắm...
- Cái gì? Ngã à? Sao lại ngã? Em trông mẹ kiểu gì vậy?
Giọng Huy đột nhiên cao lên, trách móc. Mai sững sờ. Anh ta không hỏi mẹ có sao không trước, lại hỏi cô trông nom thế nào?
- Em... em đang dọn cống sau nhà theo lời mẹ, mẹ đứng đó... rồi ngã...
- Dọn cống gì giờ này? Thôi được rồi. Anh đang bận lắm, sếp gọi rồi. Em cứ ở đấy lo cho mẹ đi nhé. Có gì về anh tính sau. Anh cúp máy đây.
"Tút... tút..."
Điện thoại im bặt. Mai cầm điện thoại trên tay, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì điều hòa bệnh viện, mà vì thái độ của Huy. Anh ta bận? Bận đến mức không nghe hết câu chuyện về mẹ mình đang nguy kịch ư? Bận đến mức chỉ buông lời trách móc rồi cúp máy? Lòng Mai dấy lên một nỗi ngờ vực khó tả.
Sau vài ngày điều trị tích cực, tình trạng của Bà Lan dần ổn định, qua cơn nguy kịch, nhưng đúng như lời bác sĩ, bà ta không thể cử động nửa bên người. Cần người chăm sóc toàn diện, từ ăn uống, vệ sinh đến xoay trở người, vật lý trị liệu.
Mai gọi điện cho Huy lần nữa, cố gắng giải thích rõ hơn về tình trạng của mẹ và gánh nặng sắp tới. Lần này, Huy nghe lâu hơn một chút, nhưng vẫn chỉ là những lời biện hộ và giao phó.
- Anh không về được lúc này đâu, hợp đồng còn mấy tháng nữa. Bên này thủ tục phức tạp lắm. Em cố gắng chăm sóc mẹ đi, coi như là trách nhiệm của mình. Anh sẽ cố gắng gửi tiền về nhiều hơn.
Nhưng "nhiều hơn" là bao nhiêu? Có đủ cho thuốc thang, viện phí, rồi chi phí sinh hoạt cho cả hai người không? Nhìn Bà Lan nằm đó, hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, Mai biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa bà ta về nhà. Bệnh viện quá đắt đỏ.
Ngày đưa Bà Lan về nhà, Mai phải thuê xe chuyên dụng. Việc chuyển bà từ xe lăn lên giường là một thử thách thực sự đối với một mình cô. Cơ thể gầy gò của Bà Lan cũng trở nên nặng nề khi bất động. Mai loay hoay, mồ hôi túa ra, cuối cùng cũng đặt được bà ta xuống nệm.
Nhìn căn phòng bừa bộn với những vật dụng y tế mới mua - bỉm người lớn, tấm lót chống thấm, thuốc men, thiết bị hút đàm nhớt đơn giản, tất cả đều nhắc nhở Mai về thực tại tàn khốc.
Cô ngồi bên giường Bà Lan, nhìn người mẹ chồng từng oanh oanh liệt liệt, giờ nằm yếu ớt, bất động. Tiếng thở khò khè của bà ta vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
"Mình phải làm sao đây?" Mai tự hỏi. Huy ở phương trời xa, vô tâm và né tránh. Người thân thì không ai giúp đỡ. Một mình cô gồng gánh cả người bệnh nặng và cuộc sống đang chênh vênh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả màu tím sẫm. Cảm giác bế tắc và đơn độc xâm chiếm, nặng trĩu như tảng đá trong lồng ngực. Mai tự hỏi, liệu cô có thể gồng gánh được trách nhiệm chăm sóc Bà Lan một mình trong bao lâu.