Dã Tràng Xe Cát - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:37:21
Lượt xem: 1,480

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài tháng sau, cuộc sống của Mai đã bước vào một quỹ đạo ổn định và bình yên đến lạ. Sáng cô thức dậy, không còn tiếng gọi oang oảng của mẹ chồng, không còn gánh nặng phải chật vật vệ sinh cho người bệnh. Cô tự chuẩn bị bữa sáng đơn giản, uống một tách trà nóng, rồi đi làm. Công việc ở cửa hàng tạp hóa nhỏ gần nhà không quá vất vả, nhưng mang lại thu nhập đều đặn, đủ để cô tự lo cho bản thân và còn dư ra một khoản nhỏ để tiết kiệm.

Buổi chiều tan làm, cô không còn phải lao về nhà như tên b.ắ.n để kịp thay bỉm hay cho mẹ chồng uống thuốc. Cô có thể thong thả đi chợ, chọn những món mình thích nấu, hoặc đôi khi ghé vào một quán cà phê nhỏ ven đường, ngồi lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại. Cảm giác được làm chủ thời gian của chính mình thật quý giá.

Nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp. Cô đã vứt bỏ hết những thứ cũ kỹ, những món đồ gợi nhớ về quá khứ đau khổ. Bố trí lại nội thất theo ý mình. Căn nhà giờ đây mang đậm dấu ấn của riêng cô, không còn sự áp đặt hay bóng dáng của người khác.

Thỉnh thoảng, Mai vẫn loáng thoáng nghe được tin tức về Huy và gia đình mới của anh ta qua lời những người hàng xóm hay người quen cũ. Cuộc sống của họ có vẻ không mấy suôn sẻ.

- Nghe đâu thằng Huy giờ khổ lắm cô ạ. Về làm đủ nghề mà bữa đói bữa no. Lại còn cái bà liệt nữa...

- Cái cô vợ mới trông cũng mệt mỏi hẳn đi. Giờ mới biết chăm sóc người bệnh nó vất vả cỡ nào nhỉ?

- Tôi nghe nói, hai vợ chồng cãi nhau suốt vì tiền thuốc men cho bà cụ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Mai nghe xong chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười không có sự hả hê hay trả thù, chỉ là sự xác nhận rằng quyết định của cô là đúng đắn. Anh ta đã tự chuốc lấy gánh nặng mà anh ta tưởng rằng có thể trốn tránh.

Có người quen thấy Mai giờ đây sống độc thân, tự chủ, lại được khen là trông ngày càng trẻ ra, tươi tắn hơn.

- Này Mai, có muốn cô giới thiệu cho ai đó không? Chàng trai này...

Mai chỉ cười xua tay.

- Dạ thôi cô ạ. Con chưa nghĩ đến chuyện đó.

Cô thực sự chưa nghĩ đến. Tình yêu, hôn nhân... những khái niệm đó giờ đây quá xa vời và nặng nề đối với cô.

- Giờ con chỉ muốn được sống cho bản thân mình thôi ạ. Được làm những gì con thích, được nghỉ ngơi khi mệt, được ăn món mình thèm. Thế là đủ rồi.

Cô nói thật lòng. Cô đang tận hưởng cuộc sống độc thân và tự chủ này một cách trọn vẹn. Cô dành thời gian cho những sở thích cá nhân mà trước đây cô chưa từng có cơ hội chạm tới. Cô mua vài cuốn sách, ngồi đọc hàng giờ liền mà không sợ bị quấy rầy. Cô học nấu những món ăn cầu kỳ hơn, chỉ để thỏa mãn vị giác của chính mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-12.html.]

Khu vực cống nước sau nhà, nơi chứng kiến khởi đầu của cơn ác mộng, giờ đây đã được Mai cải tạo hoàn toàn. Cô thuê người làm sạch sẽ, lấp đất, xây thành một bồn hoa nhỏ. Cô tự tay ra vườn ươm mua đủ loại cây về trồng: hoa hồng, cúc vạn thọ, mười giờ...

Mỗi sáng, mỗi chiều, cô lại ra đó tưới cây, bắt sâu, nhổ cỏ. Ngắm nhìn những mầm xanh vươn lên, những nụ hoa hé nở, lòng cô cảm thấy bình yên đến lạ. Nơi từng bốc lên mùi hôi thối kinh tởm, nơi từng là điểm khởi đầu cho sự mục ruỗng của cuộc đời cô, giờ đây lại ngập tràn hương thơm và sắc màu. Đó không chỉ là cải tạo khu vườn, đó là cải tạo lại tâm hồn cô.

Một buổi chiều nọ, Mai tình cờ gặp lại một người bạn cũ thời cấp ba ở siêu thị. Hai người vui vẻ hàn huyên. Mai kể cho bạn nghe câu chuyện của mình, từ những ngày vất vả chăm sóc mẹ chồng, đến cú sốc khi Huy trở về và quyết định dứt khoát của cô.

Người bạn lắng nghe, đôi mắt mở to, lúc thì bày tỏ sự thương cảm, lúc thì lại gật gù thán phục.

- Tớ không ngờ cậu lại mạnh mẽ đến thế, Mai ạ. Ngày xưa cậu hiền khô, tớ cứ lo...

- Cảm ơn cậu. Có lẽ... hoàn cảnh đã buộc mình phải khác đi.

Mai mỉm cười. Cô không còn cảm thấy xấu hổ hay tủi nhục khi nói về câu chuyện của mình. Nó là một phần của hành trình, là dấu mốc cho sự trưởng thành của cô.

Chiều cuối tuần, Mai pha một ấm trà hoa cúc, mang ra khu vườn nhỏ sau nhà. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn giản, hít hà mùi hương của hoa, cảm nhận ánh nắng dịu dàng cuối ngày.

Cô nhìn những luống cây xanh tươi mình tự tay chăm sóc, nhìn những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ. Lòng cô đầy ắp một cảm giác bình yên và đủ đầy. Không phải là sự đủ đầy vật chất, mà là sự đủ đầy trong tâm hồn. Cô không còn cần bất kỳ ai để dựa dẫm, không còn cần bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào để cảm thấy an toàn hay hạnh phúc.

Việc "trả lại anh tất cả" không phải là mất mát. Không phải là thất bại trong hôn nhân.

Đó là sự giải thoát.

Đó là sự tái sinh.

Đó là mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, dẫn cô đến với một cuộc đời thuộc về riêng cô, do cô làm chủ.

Mai mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi hững hờ. Cô biết rằng phía trước còn nhiều thử thách, cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng. Nhưng giờ đây, cô đã đủ mạnh mẽ. Cô đã đứng dậy từ đống đổ nát, đã tự tay xây dựng lại cuộc sống của mình.

Cô đã sẵn sàng bước đi trên con đường của riêng mình, tràn đầy hy vọng và sự tự tin.

Loading...