Dã Tràng Xe Cát - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:37:18
Lượt xem: 1,841

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên hẳn, Mai đã thức dậy. Nỗi mệt mỏi vẫn còn, nhưng cảm giác nhẹ nhõm từ đêm qua vẫn còn đọng lại. Tờ đơn ly hôn đã ký nằm trên đầu giường, như một lời khẳng định cho sự giải thoát.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại lên, tìm số của Huy. Tim cô không còn đập thình thịch như hôm qua nữa, chỉ còn sự bình tĩnh đến lạnh nhạt.

- Alo?

Giọng Huy ở đầu dây bên kia nghe đầy vẻ cảnh giác và tức tối.

- Anh Huy à. Em đây. Mai đây.

- Cô còn muốn gì nữa?! - Huy gắt lên. - Đơn tôi đã ký rồi!

- Tôi gọi để nói về mẹ. - Mai nói, giọng đều đều, không cảm xúc. - Mẹ vẫn đang ở nhà tôi. Anh thu xếp đến đón bà ấy về đi.

Đầu dây bên kia im lặng một chút.

- Cô... Cô nói gì thế? Tôi làm sao mà đón được? Bà ấy bị liệt cơ mà!

- Đó là vấn đề của anh. - Mai đáp, giọng càng thêm lạnh lùng. - Bà ấy là mẹ anh. Tôi đã chăm sóc bà ấy suốt thời gian qua khi anh vắng mặt. Giờ anh về rồi, trách nhiệm đó thuộc về anh.

- Nhưng... nhưng tôi với Trang... chúng tôi... - Huy lắp bắp biện hộ.

- Đó cũng không phải vấn đề của tôi. - Mai cắt ngang. - Tôi cho anh 24 giờ. Hoặc anh đến đón mẹ anh về, hoặc tôi sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện hoặc một trung tâm dưỡng lão gần nhất. Mọi chi phí từ giờ phút đó, bao gồm cả chi phí vận chuyển, đều do anh chi trả. Nếu anh không thanh toán, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

- Cô... cô dám sao?! - Huy hét lên đe dọa. - Đừng tưởng tôi không làm gì được cô!

- Anh cứ thử xem. - Mai nói, giọng thách thức nhưng đầy sự tự tin. - Tôi đã chịu đủ rồi. Tôi không còn gì để mất. Nhưng anh thì có đấy. Cái gia đình mới của anh, công việc của anh... Anh nghĩ tôi không biết gì sao? Đừng ép tôi phải làm mọi chuyện lớn lên.

Huy im lặng. Mai nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập ở đầu dây bên kia. Anh ta đang tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Anh ta biết Mai nói thật. Cô đã không còn là người vợ cam chịu ngày xưa.

- Được rồi. - Huy nói, giọng đầy vẻ căm hận. - Tôi sẽ đến.

- Tốt. - Mai đáp. - Tôi đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-11.html.]

Cô cúp máy, lòng không gợn sóng. Cuộc điện thoại ngắn ngủi, căng thẳng, nhưng cô đã đạt được điều mình muốn.

Khoảng trưa hôm đó, một chiếc xe hơi dừng trước cổng. Huy bước xuống, cùng với một người đàn ông khác (có lẽ là anh em họ hàng hoặc bạn bè giúp đỡ). Họ đi thẳng vào nhà, thái độ vội vã và khó chịu.

Mai đứng ở cửa, nhìn họ. Không có lời chào hỏi hay giao tiếp thừa thãi. Họ đi vào phòng Bà Lan. Mai nghe loáng thoáng tiếng họ nói chuyện, tiếng Bà Lan rên ư ử yếu ớt.

Việc chuyển Bà Lan ra xe diễn ra nhanh chóng, gượng gạo. Không có nước mắt, không có lời từ biệt. Chỉ có sự căng thẳng và lạnh lẽo. Huy không nhìn Mai lấy một lần. Trang không xuất hiện.

Khi chiếc xe chở Bà Lan khuất dạng ở đầu ngõ, Mai vẫn đứng đó. Cô nhìn con đường trống trải, nơi chiếc xe vừa lăn bánh đi. Cảm giác trống rỗng lan tỏa, nhưng không phải nỗi buồn. Đó là sự nhẹ nhõm, một sự giải thoát tột độ. Gánh nặng cuối cùng cũng được trút bỏ.

Mai đóng cổng lại. Cô đi vào nhà. Căn nhà giờ thật yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức lạ lẫm sau bao tháng ngày có tiếng thở khò khè của Bà Lan, tiếng càu nhàu yếu ớt, hay tiếng cô chật vật chăm sóc bà ta.

Cô bắt tay vào dọn dẹp. Dọn dẹp thật kỹ lưỡng. Cô vứt bỏ những vật dụng y tế không cần thiết, những bộ quần áo cũ kỹ gợi nhớ đến quá khứ. Cô lau chùi sàn nhà, cửa sổ, mọi ngóc ngách. Cô sắp xếp lại đồ đạc, đẩy chiếc giường của Bà Lan ra một góc, thay thế bằng một chiếc bàn nhỏ và một vài chậu cây xanh mới mua.

Cô thay đổi cách bài trí trong phòng khách, dỡ bỏ những món đồ cô không thích, những thứ gợi nhớ đến cuộc hôn nhân cũ. Cô muốn căn nhà này hoàn toàn là của cô, phản ánh con người cô lúc này.

Vài ngày sau, Mai đến cơ quan chức năng. Cô nộp tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của Huy, hoàn tất các thủ tục pháp lý còn lại. Nhìn con dấu đỏ đóng lên tờ giấy, nhìn dòng chữ "đã ly hôn", Mai cảm thấy lòng mình hoàn toàn bình yên. Mọi chuyện đã kết thúc. Cuộc hôn nhân sai lầm đó, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Với gánh nặng đã trút bỏ, Mai tìm một công việc toàn thời gian ổn định hơn ở gần nhà. Cô không còn phải chạy vạy làm thêm những công việc lặt vặt tốn sức nữa. Thu nhập tốt hơn, ổn định hơn, đủ để cô tự lo cho bản thân và tích lũy một chút cho tương lai.

Cô bắt đầu dành thời gian chăm sóc bản thân. Cô ngủ đủ giấc hơn, ăn uống lành mạnh hơn. Cô mua vài bộ quần áo mới đơn giản nhưng thoải mái. Cô cắt lại mái tóc, nhìn mình trong gương với một ánh mắt khác, ánh mắt của một người phụ nữ tự chủ.

Cô dành thời gian cho những sở thích mà trước đây cô không có: đọc sách trong im lặng, nghe nhạc mình thích mà không sợ làm phiền ai, hoặc đơn giản chỉ là ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Khu vực cống nước sau nhà, nơi khởi nguồn của mọi chuyện, cũng được Mai cải tạo lại. Cô làm sạch hoàn toàn, lấp đất và trồng lên đó những luống hoa đủ màu sắc. Cái nơi gợi nhắc kỷ niệm tồi tệ nhất giờ đây trở thành một góc nhỏ tươi sáng và yên bình.

Một buổi chiều nắng đẹp, Mai ngồi trong khu vườn nhỏ sau nhà, cạnh luống hoa mới trồng. Cô chạm tay vào những cánh hoa mềm mại, ngửi mùi đất ẩm và mùi hoa thơm dịu. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, xua đi những lạnh lẽo đã đeo bám cô bấy lâu.

Lòng cô bình yên đến lạ thường. Không còn giận dữ, không còn đau khổ, không còn mệt mỏi. Chỉ có sự tĩnh lặng và đủ đầy.

Cô mỉm cười. Nụ cười không gượng gạo, không méo mó, mà là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

Mai ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, biết rằng phía trước còn nhiều thử thách, còn nhiều điều mới mẻ đang chờ đợi. Nhưng giờ đây, cô đã đủ mạnh mẽ. Việc "trả lại anh tất cả" không phải là mất mát, mà là sự giải thoát, mở ra một chương mới tốt đẹp hơn cho chính mình. Cô đã sẵn sàng bước đi trên con đường của riêng mình.

Loading...