Mai không thèm nhìn Huy và Trang đang đứng sững ở cửa. Cô quay người bước vào nhà. Tiếng khóc ré của hai đứa trẻ vẫn vang lên, làm tăng thêm sự hỗn loạn.
Cô đi thẳng đến căn phòng ẩm thấp nơi Bà Lan đang nằm. Mùi thuốc, mùi nước tiểu và mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Bà Lan vẫn nằm đó, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, khuôn mặt co giật nhẹ.
Mai bước đến bên giường, nhìn xuống người phụ nữ đã từng là cơn ác mộng của cuộc đời mình. Giọng cô trầm xuống, không còn sự giận dữ gay gắt, mà chỉ còn sự lạnh lẽo và dứt khoát.
- Mẹ. Mẹ nghe con nói không? Là con, Mai đây.
Cô ngừng một chút, hít sâu.
- Anh Huy về rồi mẹ ạ. Anh ấy không về một mình đâu. Anh ấy có gia đình mới rồi. Có vợ mới, có con rồi.
Mai nhìn Bà Lan, không biết bà ta có hiểu hết những gì cô đang nói không. Nhưng cô cần phải nói. Cô cần phải cắt đứt.
- Con đã chăm sóc mẹ rồi. Đủ rồi. Giờ mẹ về với anh ấy đi. Anh ấy là con trai mẹ. Trách nhiệm của mẹ là của anh ấy. Con sẽ không chăm sóc mẹ nữa.
Cô nói xong, không ở lại lâu. Cô quay người, bước ra khỏi phòng, để lại Bà Lan một mình trong sự tĩnh lặng đầy bất lực.
Bước ra đến cửa, Huy và Trang vẫn đứng đó như những pho tượng. Khuôn mặt họ trắng bệch, có lẽ đã nghe thấy những gì Mai nói.
Mai cầm chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt sắc lạnh lướt qua hai người. Cô không nói thêm lời nào, chỉ bình thản bấm số 113.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mai đưa máy lên tai, giọng nói đều đều, rõ ràng.
- Alo? Công an phường X phải không ạ? Tôi muốn trình báo về một vụ việc. Có người đang có hành vi xâm nhập gia cư bất hợp pháp tại nhà tôi. Số nhà Y, đường Z...
- Dừng lại!
Huy hét lên, khuôn mặt biến sắc hoàn toàn. Anh ta vội vàng lao tới chỗ Mai, tay run rẩy túm lấy cánh tay cô.
- Em làm gì thế?! Dừng lại ngay!
Mai hất mạnh tay Huy ra.
- Buông ra! Anh không có quyền chạm vào tôi!
Cô tiếp tục nói vào điện thoại, giọng cao hơn, đầy uy lực.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- ... Vâng. Họ là chồng cũ và người phụ nữ lạ mặt dẫn theo hai đứa con. Đã cố tình vào nhà tôi mà không được phép...
Trang cũng hoảng sợ.
- Anh Huy! Nhanh lên! Ký đi! Ký đi!
Trang giục Huy, giọng run rẩy. Cô ta hiểu, dính đến pháp luật thì rắc rối lớn. Huy nhìn Trang, nhìn Mai, nhìn điện thoại trên tay cô. Kế hoạch của anh ta đã sụp đổ hoàn toàn. Không còn đường lùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-10.html.]
Huy vội vàng giật lấy tờ đơn ly hôn trên tay Mai (hoặc trên bàn gần đó), cây bút máy vẫn còn đặt ở đó. Tay anh ta run bần bật, run đến mức ký tên cũng lệch dòng.
- Ký rồi! Ký rồi đây! Được chưa?!
Huy ném mạnh tờ đơn đã ký xuống đất, như thể muốn trút hết sự tức giận và bẽ bàng vào đó.
Mai không nhặt tờ đơn lên ngay. Cô chỉ nhìn anh ta, rồi nói tiếp vào điện thoại, giọng hạ xuống, bình tĩnh một cách đáng sợ.
- À, xin lỗi. Có vẻ họ đã chịu hợp tác rồi. Vâng. Họ đang chuẩn bị rời đi ạ.
Cô cúp máy, nhét điện thoại vào túi áo. Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Huy và Trang.
Trang không phí thêm một giây nào. Cô ta vội vàng chạy tới chỗ đống đồ lặt vặt Huy đã ném ra lúc nãy, gom chúng lại một cách nhanh chóng.
- Nhanh lên anh! Đi thôi!
Cô ta giục Huy, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y đứa con lớn, tay kia ôm lấy đứa bé nhỏ hơn. Hai đứa trẻ vẫn nức nở.
Huy đứng đó, nhìn Mai bằng ánh mắt căm hận pha lẫn tuyệt vọng. Anh ta không ngờ cô lại có thể dứt khoát và tàn nhẫn đến thế. Người vợ cam chịu, yếu đuối ngày xưa đã biến mất rồi sao?
Mai nhìn họ, không một chút động lòng hay hối tiếc. Cô lùi lại một bước, nhường đường cho họ. Khi Huy lướt qua cô, cô cất giọng, không lớn, nhưng đủ để anh ta nghe rõ từng chữ.
- Mẹ anh. Tôi sẽ gọi cho anh sau để anh đến đón. Hoặc anh tự thu xếp chuyển bà ấy đi đâu tùy anh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu lạnh như băng.
- Từ giờ... bà ấy là trách nhiệm của anh. Hoàn toàn là của anh.
Huy quay lại nhìn Mai lần cuối. Ánh mắt đó, đầy rẫy sự thất bại và căm tức, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng anh ta không nói gì. Anh ta quay đi, cùng Trang và hai đứa con nhanh chóng bước ra khỏi cổng, hòa vào dòng người trên đường, mang theo sự bẽ bàng và thất bại.
Mai đứng đó, nhìn theo bóng lưng của họ cho đến khi khuất hẳn. Không còn tiếng khóc, không còn tiếng cãi vã. Căn nhà đột ngột chìm vào sự yên tĩnh đến lạ lùng.
Cô bước lại gần, dùng chân gạt những mảnh sành vỡ sang một bên, rồi cúi xuống nhặt tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của Huy. Cô vuốt phẳng tờ giấy, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên đó.
Ly hôn.
Hai chữ đơn giản, nhưng đối với Mai lúc này, nó là cả một sự giải thoát. Giải thoát khỏi một cuộc hôn nhân độc hại, khỏi một gánh nặng không thuộc về mình, khỏi một quá khứ đầy tổn thương.
Cô đóng sầm cánh cửa lại, tiếng động vang vọng cả căn nhà. Cô cẩn thận khóa chốt, như đang khóa chặt quá khứ ở bên ngoài.
Mai đứng trong ngôi nhà trống vắng hơn hẳn. Chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Bà Lan từ phòng trong vọng lại, như một lời nhắc nhở cuối cùng về những gì cô vừa dứt bỏ.
Cô biết, cuộc chiến chưa hẳn đã kết thúc. Có thể Huy sẽ tìm cách trả đũa. Có thể Bà Lan sẽ vẫn là một vấn đề. Nhưng ít nhất, cô đã giành lại được sự tự chủ. Cô đã tự mình đưa ra quyết định.
Mai hít một hơi thật sâu. Cảm giác nhẹ nhõm và tự do lan tỏa khắp cơ thể, dù vẫn còn chút mệt mỏi. Cô biết cuộc sống mới của mình, cuộc sống không có Huy, không có sự hành hạ của mẹ chồng, không có gánh nặng vô hình... chỉ vừa mới bắt đầu.