Dã Tràng Xe Cát - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:36:45
Lượt xem: 1,634

Tiếng gọi oang oảng của Bà Lan vọng từ dưới bếp lên, xuyên qua lớp cửa gỗ mỏng manh, rát buốt như kim châm vào giấc ngủ chắp vá của Mai.

- Mai! Dậy ngay con ranh kia! Mày định ngủ đến trưa hả? Ra đây dọn ngay cái cống sau nhà cho tao! Nghẹt c.h.ế.t rồi!

Mai trở mình trên chiếc giường cứng, toàn thân rã rời như vừa vác đá cả ngày. Uể oải mở mắt, nhìn trần nhà ám khói, cô thở dài một tiếng. "Lại gì nữa đây?" cô nghĩ thầm. Chỉ mới tờ mờ sáng, xương cốt còn chưa kịp giãn ra sau một đêm trông chừng Bà Lan trở mình.

Biết không thể trì hoãn, cô lật đật ngồi dậy, mái tóc rối bời, đôi mắt trũng sâu. Cô mặc vội chiếc áo khoác mỏng đã bạc màu, lẳng lặng bước ra khỏi phòng, né tránh cả nhìn về phía căn phòng của Bà Lan đang khép hờ. Mỗi tiếng ho, tiếng rên yếu ớt từ đó đều là một lời nhắc nhở về gánh nặng đang đè trên vai cô.

Đến cửa sau, mùi ẩm mốc và nước thải đã xộc thẳng vào mũi, khó chịu vô cùng. Miệng cống nhỏ xíu ở góc sân bị lá cây mục, đất cát và đủ thứ rác rưởi lấp kín, nước đen ngòm ứ lại, ruồi nhặng bay vo ve.

Bà Lan đã đứng sẵn đó tự lúc nào. Bà ta chống hai tay lên hông, dáng vẻ khắc nghiệt thường thấy. Dù chỉ mới liệt nửa người và giọng nói yếu đi nhiều, cái cau mày, cái bĩu môi và ánh mắt khinh thường của bà ta vẫn còn nguyên vẹn.

- Sao còn đứng ngây ra đấy? Nhanh lên coi! Mày định để cái nhà này ngập hết hả? Cái loại ăn bám vô dụng, có cái việc cỏn con cũng không xong! Lo làm cho nhanh rồi còn vào dọn dẹp cho sạch sẽ, bẩn hết cả nhà!

Mai cúi gằm mặt, không đáp lời. Lời lẽ cay nghiệt của mẹ chồng cô đã nghe đến chai tai, thậm chí còn ít độc địa hơn trước tai nạn. Cô đi đến góc tường, tìm lấy cái xô nhựa mẻ miệng, cây sào tre cũ để thông cống và đôi găng tay cao su đã sờn rách.

Cô quỳ xuống cạnh miệng cống, hít một hơi thật sâu rồi nín thở, dùng tay không gạt bớt lớp rác nổi lềnh bềnh. Cái lạnh, cái bẩn thỉu thấm qua lớp găng tay mỏng, gai người. Dưới ánh mắt giám sát và tiếng càu nhàu không ngừng của Bà Lan, cô cảm thấy như một con kiến đang cố gắng vác cả tảng đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/da-trang-xe-cat/chuong-1.html.]

- Nhắm mắt làm à? Chọc mạnh vào! Sao mày chậm chạp thế hả? Có phải tay chân không phải của mày đâu mà tiếc?

Mai mặc kệ, dùng cây sào chọc mạnh vào sâu bên trong. Một tiếng "ụt" khô khốc vang lên, sau đó là một luồng khí hôi thối kinh khủng, nồng nặc như mùi tử khí bốc thẳng từ lòng đất lên. Nước thải đen kịt pha lẫn váng mỡ, tóc rối và những thứ ghê tởm khác trào ngược lên, lênh láng ra xung quanh.

Mùi hôi đó, chỉ ngửi thôi đã muốn ói. Bà Lan đang đứng sát đó, tiếng mắng đột ngột nghẹn lại. Bà ta ôm miệng ho sặc sụa, khuôn mặt nhăn nhó vì ghê tởm. Bà ta lấy tay quạt quạt mạnh trước mũi, lảo đảo lùi lại vài bước.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chân Bà Lan bước hụt trên bậc thềm cũ kỹ sau nhà, cái bậc đá mòn vẹt mà Mai đã nhiều lần nhắc Huy sửa nhưng anh ta chỉ ừ cho qua. Bà ta mất thăng bằng, cơ thể liệt nửa bên khiến bà ta không thể phản xạ chống đỡ, ngã ngửa ra phía sau.

Một tiếng "cốp" khô khốc vang lên khi đầu Bà Lan đập thẳng vào góc tường gạch cũ, nơi vốn dĩ đã có một vết nứt mờ. Tiếng động ấy như một nhát búa bổ vào không gian yên tĩnh buổi sớm mai, khiến mọi thứ dường như dừng lại. Bà Lan nằm bất động trên nền đất ẩm ướt và bẩn thỉu, đôi mắt nhắm nghiền, nửa bên mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Mai giật mình thon thót. Cô vứt phịch cây sào thông cống xuống, nó đổ vào vũng nước bẩn văng tung tóe. Cô không kịp nghĩ gì, lao vội đến bên Bà Lan, quỳ xuống bên cạnh, tay vẫn còn dính nước thải.

- Mẹ? Mẹ ơi!

Cô run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở, rồi chạm vào đầu bà ta. Dưới những ngón tay trần là chất lỏng dính dính. Cô rụt tay lại nhìn, là máu. Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương ở thái dương, loang dần trên nền đất bẩn. Bà Lan không cử động, không phản ứng, chỉ có tiếng thở rất khẽ.

Cơn hoảng sợ thực sự ập đến, dữ dội hơn bất kỳ lời mắng mỏ nào. Chân Mai mềm nhũn, toàn thân run rẩy. Bà Lan, người mẹ chồng cay nghiệt đã hành hạ cô suốt bao năm qua, giờ lại nằm đó bất động vì một tai nạn cô chứng kiến, ngay khi cô đang làm công việc bà ta sai bảo.

"Chuyện gì thế này?" cô tự hỏi, đầu óc trống rỗng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, dính bụi bẩn của Bà Lan, nhìn vệt m.á.u đỏ tươi đang chảy, Mai nhận ra cuộc sống vốn đã tồi tệ của mình, giờ đây, sắp bước sang một ngã rẽ tàn khốc hơn bao giờ hết.

Loading...