CÔNG VIỆC LÀM THÊM CỦA BẠN CÙNG PHÒNG - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-04-17 06:44:18
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12

 

"Đi ăn một bữa nhé?"

 

"Đi ăn cơm không?"

 

Chúng tôi đồng thanh.

 

Khách hàng đã trả tiền, nên tôi phải giữ quan hệ cho tốt.

 

Chắc cậu ấy cũng muốn duy trì quan hệ tốt với "thầy dạy bóng chuyền" như tôi.

 

Tôi vỗ vai Kỳ Liên, đầy ẩn ý:

 

"Từ giờ gọi tôi là thầy An nhé!"

 

Cậu ấy hơi ngớ người:

 

"Sao lại gọi cậu là thầy?"

 

Chưa tỉnh ngủ à?

 

Còn say à?

 

Tôi nhắc cậu ấy:

 

Hoài nek

"Chuyện cậu đưa tiền tôi tối qua ấy..."

 

Tôi cười gian:

 

"Tôi dày dạn kinh nghiệm, kỹ thuật điêu luyện, cậu không gọi tôi là thầy sao được?"

 

Kỳ Liên vén chăn nhìn chân mình một cái, rồi nhanh chóng che lại.

 

Tai đỏ bừng.

 

"Lão sư… Thầy An. Tối qua thầy đã… dạy tôi cái gì vậy?"

 

Chưa dạy gì hết mà? Đúng là chưa tỉnh rượu.

 

Tôi nhảy xuống giường giục:

 

"Đi ăn mau lên!"

 

Trên đường tới căn-tin, mặt Kỳ Liên vẫn vương nét e lệ như cô dâu sau đêm tân hôn.

 

Tôi liếc cậu ta vài lần đầy thắc mắc.

 

Cậu ta lập tức né ánh mắt tôi.

 

Vừa bước vào căn-tin, tôi gặp lại một sinh viên thể thao từng học bóng chuyền với tôi.

 

Cậu ta vui vẻ khoác vai tôi, Kỳ Liên cau mày.

 

Tôi và sinh viên kia khoác vai cười nói thân thiết.

 

Sắc mặt Kỳ Liên càng lúc càng đen.

 

"Thời gian gần đây vẫn còn đi làm thêm nhiều à?"

 

"Gần đây ít việc."

 

"Thế thì tốt, nghỉ ngơi đi, đừng để cơ thể nhỏ bé mệt quá."

 

Cậu sinh viên vỗ vai tôi.

 

Tôi cười hớn hở:

 

"Đúng rồi, nhưng dạo này toàn phục vụ người trung niên với người già, chẳng ai khỏe bằng cậu, cậu làm tôi mệt nhất đấy..."

 

Cậu ta cười tiếp lời:

 

"Tôi toàn dùng sức, nhờ cậu dạy kỹ thuật mới học được nhiều. Thật ra tôi còn muốn mua thêm một khoá—"

 

"Không được."

 

Kỳ Liên đột ngột xen vào, mặt lạnh như băng.

 

Cậu ta kéo tôi ra sau lưng mình.

 

"An Diêu tôi bao rồi, sau này chỉ có tôi thôi."

 

13

 

"Cậu được người ta bao dưỡng rồi hả?"

 

Cậu sinh viên ngạc nhiên nhìn tôi.

 

"Không không, cậu ấy là khách mới của tôi!"

 

Tôi vừa giải thích vừa bị Kỳ Liên kéo đi.

 

Tôi lại nói với Kỳ Liên:

 

"Cậu sinh viên khi nãy là khách cũ của tôi đấy, sao cậu lại ghen dữ vậy?"

 

Mà cậu ta còn định mua cả một học kỳ nữa cơ mà.

 

"Vậy bao trọn gói thì giá thế nào?"

 

"Mua đứt luôn?"

 

Kỳ Liên định học mấy kỳ?

 

Có thi lấy chứng chỉ không?

 

Giọng cậu ấy nhỏ dần:

 

"Ý là… không dạy ai nữa, chỉ… dạy mình tôi thôi."

 

"Không được, tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn."

 

Kỳ Liên cúi đầu, cắn môi:

 

"Muốn nhiều tiền đúng không, tôi hiểu rồi."

 

Tôi gật đầu chắc nịch:

 

"Ừ, ừ, ừ! Rất cần tiền!"

 

Khi gọi món, Kỳ Liên gọi cho tôi rau hẹ, thận heo và hàu sống.

 

"Thường ngày cậu ăn mấy món bổ như thế này à? Có chịu được không đấy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/cong-viec-lam-them-cua-ban-cung-phong/chuong-4.html.]

 

"Cậu ăn đi."

 

Cậu ta trả tiền trước, còn mình thì gọi một bát cơm trắng.

 

"Tôi khoẻ, không cần bồi bổ."

 

Nói ai yếu đấy?

 

Cậu ta thực sự như Nam Phối nói, chỉ ăn cơm trắng.

 

Nhưng đối xử với bạn bè thì tốt thật, tôi cũng thấy áy náy.

 

"Ăn xong mình đi đánh bóng chuyền nhé!"

 

Tôi sẽ dạy thật kỹ, tăng thêm thời gian cho cậu ấy!

 

Kỳ Liên ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ như không tin nổi:

 

"Cậu đang… mời tôi à?"

 

"Đúng vậy."

 

Mời cậu đến lớp bóng chuyền 1 kèm 1 mà cậu đã trả tiền rồi.

 

Đôi mắt cậu ta bỗng chùng xuống:

 

"Nhưng lát nữa tôi có việc, không rảnh, để hôm khác được không?"

 

"Tất nhiên rồi."

 

Tiền đã trả rồi, cậu ấy là thượng đế.

 

Vừa ăn cơm, tôi vừa lướt điện thoại, thấy dòng trạng thái mới của Kỳ Liên:

 

【Tôi sẽ chuộc cậu về.】

 

Chuộc ai vậy?

 

Kỳ Liên ngoài cơm trắng thì chẳng ăn gì.

 

Tôi gắp đồ ăn cho cậu ấy, cậu ấy cũng không lấy, nói là tối qua tôi vất vả rồi.

 

Tôi lắc đầu:

 

"Tôi không mệt đâu."

 

Chỉ là kéo cậu ta lên giường thôi mà.

 

"Tôi hay vận động, chút hoạt động đó với tôi chẳng đáng gì, quen rồi!"

 

Kỳ Liên không nói gì. Tôi lại hỏi:

 

"Ngày nào cũng ăn cơm trắng à?"

 

"Ừ, dạo này phải tiết kiệm."

 

Cậu ấy đúng là không có tiền thật.

 

Mà cũng chẳng biết đang cố tiết kiệm để "chuộc" món gì quý giá.

 

Tôi lén nhét lại số tiền mặt cậu ấy đưa vào túi áo khoác.

 

Thân thiết thế rồi, tôi không nhận tiền nữa.

 

Sau bữa trưa, Kỳ Liên rời đi, quên luôn áo khoác.

 

Tôi đuổi theo đến cổng trường, lại thấy Kỳ Liên – người mà tôi nghĩ là nghèo rớt mồng tơi – bước lên một chiếc xe sang giá hàng triệu.

 

Một người phụ nữ quyến rũ mở cửa xe đón cậu ta.

 

14

 

Trong nhà vệ sinh khi đang rửa mặt, tôi không nhịn được mà kể với Nam Phối:

 

“Quả thật Kỳ Liên toàn ăn cơm trắng thôi.”

 

Nam Phối gật đầu đồng tình:

 

“Đúng vậy! Kỳ Liên chính là kiểu nam thần đẹp trai lạnh lùng, gia cảnh bi thảm trong tiểu thuyết, kiểu nhân vật chính khiến người ta thương xót nhất.”

 

Cậu ta thở dài lắc đầu:

 

“Không giống tôi, từ cái tên đến ngoại hình đều tầm thường, chỉ hợp làm nam phụ.”

 

“Tư duy của cậu sai rồi.”

 

“Tôi có thể làm nam chính á?”

 

Tôi trợn mắt:

 

“Tôi nói Kỳ Liên cơ mà. Cậu ấy thực ra rất giàu. Vừa nãy tôi thấy mẹ cậu ấy lái Bentley đến đón.”

 

“Cậu ấy phải là kiểu con trai nhà giàu danh gia vọng tộc mới đúng.”

 

Nam Phối đổ chậu nước, vắt tất:

 

“Nói linh tinh gì vậy? Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Cậu quên cậu ấy là trẻ mồ côi à? Không cha không mẹ không người thân, thế mới đúng kiểu ‘mỹ cường thảm’ (đẹp – giỏi – bi thảm) trong truyện học đường.”

 

“Sao cậu biết cậu ấy là trẻ mồ côi?”

 

“Chính cậu ấy nói trong ký túc xá mà.”

 

“Lúc đó tôi không có mặt…”

 

Vậy người đó không phải là mẹ cậu ấy?

 

Điện thoại "ting ting" một tiếng.

 

Kỳ Liên chuyển tiền cho tôi.

 

【Làm thêm được tiền rồi, cho cậu tiêu nè.】

 

Làm thêm?

 

Nam Phối nghe tiếng liền quay lại theo phản xạ.

 

Tôi vội vàng che màn hình điện thoại, hai hàm răng lập cập.

 

Không thể để Nam Phối biết được…

 

Nam thần cao lãnh của trường chúng tôi – Kỳ Liên – bị phụ nữ lớn tuổi bao dưỡng rồi!

 

Loading...