5
Khi trở về nhà, cả gia đình đã ngồi đợi tôi trong phòng khách.
“Phạm Phạm, hôm nay…” Mẹ bước lên phía trước, nhưng không tiếp tục nói nữa.
Khoảnh khắc mẹ ngập ngừng trong ba mươi giây đó, tôi không biết bà muốn trách cứ vì tôi bỏ đi hay là quan tâm xem tôi có vui vẻ khi ở bên Cố Dịch hay không.
“Con mệt rồi, có gì để mai nói.” Tôi phá tan bầu không khí im lặng.
Bỏ qua ánh mắt thất vọng của cả nhà, tôi đi thẳng lên lầu về phòng.
Nếu cứ ở lại phòng khách, chắc chắn tôi sẽ lại bị so sánh là không ngoan ngoãn hay không hiểu chuyện bằng Giang Minh Nguyệt. Vậy thì tôi ở đó để làm gì, chỉ tổ làm hỏng tâm trạng.
Thời gian trôi nhanh.
Tôi tốt nghiệp tiểu học và trung học cơ sở với thành tích đứng đầu toàn trường, và sau đó cùng Cố Dịch vào học tại một trường trung học phổ thông danh giá.
Từ khi bắt đầu học cấp hai, tôi hầu như chẳng mấy khi về nhà, cả gia đình cũng dần quen với sự hiện diện ngoan ngoãn, đáng yêu của Giang Minh Nguyệt.
Trường trung học là một trường quý tộc, nhưng tôi và Cố Dịch đều chọn ở ký túc xá.
Tôi thì không muốn về nhà, còn Cố Dịch thì muốn ở bên cạnh tôi.
Ở bên Cố Dịch nhiều năm như vậy, tôi không phải không hiểu tình cảm của anh.
Tôi chấp nhận sự đồng hành của anh, nhưng tôi không thể tiến xa hơn với Cố Dịch.
Tôi vẫn còn hôn ước.
Trước khi mọi chuyện giữa Đường Mặc và Giang Minh Nguyệt bị phanh phui, tôi không muốn mình và Cố Dịch gặp phiền phức.
Có Cố Dịch bên cạnh, lại không có Giang Minh Nguyệt đáng ghét lượn lờ trước mắt, quãng đời trung học là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi trong ba kiếp.
Ngày nghỉ hè đến, tôi một mình kéo vali về nhà.
Ban đầu, Cố Dịch định đưa tôi về, nhưng gia đình anh chuẩn bị đi du lịch nước ngoài nên đã đón anh về sớm vài ngày.
Khi về đến nhà, bếp và phòng ăn sạch sẽ, không có lấy một chút mùi thức ăn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi nhíu mày, gọi cho cô Vương.
“Xin lỗi, tiểu thư, hôm nay bà chủ và mọi người đi dạo phố, bảo tôi không cần nấu ăn. Không ai nói cho tôi biết hôm nay cô về. Tôi sẽ về ngay để chuẩn bị bữa tối!” Cô Vương ở đầu dây bên kia giọng đầy lo lắng.
Tôi không thông báo với bố mẹ về ngày nghỉ của mình, nên họ thật sự không biết hôm nay là ngày trường tôi bắt đầu kỳ nghỉ hè.
“Không sao đâu, không cần đâu, tôi sẽ tự đặt đồ ăn ngoài.” Tôi nói rồi ngắt máy.
May mà tôi đã sống lại hai kiếp, nếu còn là bản thân ở kiếp đầu, chắc chắn tôi sẽ thấy tủi thân biết bao.
Trong ngôi nhà vốn là của mình, tôi đã trở thành một người vô hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/con-gai-phao-hoi-tai-sinh/5.html.]
Dù sao thì cũng tốt hơn so với kiếp trước.
Ở kiếp trước, vì tôi đối xử tệ với Giang Minh Nguyệt, cả gia đình đã không thích tôi từ khi tôi học cấp hai. Trong mắt họ, tôi là một kẻ hư hỏng không hơn không kém.
Buổi tối, tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn gia đình vui vẻ trở về từ buổi mua sắm, trên mặt không có biểu cảm gì.
Trường học chia thành từng đợt nghỉ, anh trai tôi học trên tôi một lớp, nên nghỉ trước. Vì thế, anh ấy cũng góp mặt trong đoàn đi dạo phố hôm nay.
Nhìn thấy tôi, mẹ dường như bị giật mình, giọng nói có phần mất tự nhiên: “Phạm Phạm, con… sao lại ở nhà hôm nay?”
Trông chẳng khác nào một con mèo vừa bị bắt quả tang.
“Con được nghỉ hè rồi.” Tôi lạnh lùng trả lời.
“À… thế con đã ăn tối chưa?” Vẻ mặt mẹ vẫn có chút không tự nhiên.
Dường như bà không còn biết cách đối xử với tôi như thế nào nữa.
“Mọi người mua gì vậy?” Tôi không trả lời câu hỏi của mẹ mà tự mình hỏi lại.
Sắc mặt mẹ càng thêm hoang mang, bà liếc nhìn bố như cầu cứu.
Trong lòng tôi đã đoán được tám, chín phần, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình muốn xem họ sẽ trả lời thế nào.
Bố mẹ nhìn nhau, không khí lúc này vô cùng ngượng ngùng.
“Em chẳng coi gia đình ra gì trong mấy năm qua, chẳng hiểu chuyện như Minh Nguyệt, nghỉ hè cũng không báo trước, đừng trách bố mẹ không nhớ đến em!” Anh trai là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Bố mẹ trông sợ hãi, nét mặt lộ vẻ hoảng loạn.
Họ luôn tự hào là công bằng, không thiên vị ai, nhưng lời của anh lại chẳng khác nào vả thẳng vào mặt họ.
“Phạm Phạm…” Mẹ lên tiếng, dường như muốn giải thích điều gì.
“Chị ơi, là do em muốn đi dạo phố, đừng trách bố mẹ, nếu chị muốn trách thì cứ trách em!” Giang Minh Nguyệt đứng ra che chắn trước mẹ, giống như đang bảo vệ bà.
Thật là một tình cảm mẹ con cảm động, nếu nhân vật chính không phải mẹ ruột của tôi, có lẽ tôi đã vỗ tay cho màn kịch này.
Mẹ nhìn Giang Minh Nguyệt, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, dường như xúc động vì sự hiểu chuyện của cô ấy.
“Tất cả là do em mải chơi quá mức nên bố mẹ mới quên hôm nay là ngày chị nghỉ hè. Chị có giận thì giận em đi, mắng em hay đánh em cũng được, nhưng đừng trách bố mẹ!” Giang Minh Nguyệt càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí ôm n.g.ự.c với vẻ đau đớn.
Bố mẹ hoảng hốt, lập tức vây quanh kiểm tra cô ấy.
“Giang Phạm! Sao em cứ phải nhằm vào Minh Nguyệt thế hả?” Giang Dực Sơ lớn tiếng quát.
Anh dường như đã quên rằng từng có lúc anh hứa sẽ luôn đứng về phía tôi.
“Mắt nào của anh thấy em bắt nạt em ấy?” Tôi liếc nhìn anh một cái, không vui đáp.
Giang Dực Sơ há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.