“Nhưng đáng tiếc là mẹ không mang họ Tạ, mẹ không có tư cách đó.”
Nói xong, tôi mỉm cười đối mặt với bà lão trên giường bệnh, nhìn thấy vẻ căm phẫn khi bị vạch trần của bà ấy.
Bà ấy cười lạnh một tiếng:
“Tôi không mang họ Tạ, chẳng lẽ cô mang họ Tạ chắc?”
Tôi cười không đáp, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại nhìn bà ta một cái, cười như không cười nói:
“Mẹ tốt nhất nên tham dự đại hội cổ đông lần này, con đã chuẩn bị sẵn một món quà lớn dành cho mẹ đấy.”
Nói xong, tôi đóng sập cửa rời đi, để lại một mình Tạ lão phu nhân gào thét giận dữ trong phòng bệnh.
12
Tạ lão phu nhân không cam lòng để tôi nắm quyền điều hành Tạ thị.
Trước đại hội cổ đông, bà ấy âm thầm liên lạc với các cổ đông lớn nhưng phần lớn đều bị từ chối từ ngoài cửa.
Dù sao so với một người già cả, gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể về với tổ tiên thì một người trẻ tuổi có dã tâm và tầm nhìn như tôi sẽ phù hợp hơn để các cổ đông lựa chọn.
Huống hồ tôi còn là vợ của Tạ Hoành, cũng coi như nửa người nhà họ Tạ.
Cứ như vậy, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tạ lão phu nhân, tôi thuận lợi trở thành Chủ tịch tập đoàn Tạ thị.
Tháng thứ hai sau khi chính thức trở thành người nắm quyền Tạ thị, tôi triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị,
Trong cuộc họp hội đồng quản trị sẽ quyết định người sẽ đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc của Tạ thị.
Tạ lão phu nhân vốn định đưa đứa cháu trai ăn hại bên nhà mẹ đẻ lên làm Tổng giám đốc nhưng bị tôi một phiếu phủ quyết ngay tại chỗ.
Tôi ngồi trên ghế chủ tọa, cười như không cười nhìn bà ấy:
“Người được bổ nhiệm Tổng giám đốc lần này, là người quen cũ của mẹ đó.”
“Đây là một giám đốc cấp cao con đặc biệt chiêu mộ từ khu vực châu Âu của Thẩm thị về, tốt nghiệp trường Ivy League, tuổi trẻ tài cao, từng mở rộng thị trường cho Thẩm thị, vô cùng xuất sắc.”
Dứt lời, tôi vỗ tay một cái.
Chàng trai trẻ đang đứng ngoài cửa mỉm cười đẩy cửa bước vào, mỉm cười chào hỏi Tạ lão phu nhân.
Gương mặt đó lại có đến bảy phần giống với Tạ Hoành!
Con ngươi của Tạ lão phu nhân co rút lại, vì kinh hoảng mà đánh đổ ly giấy trên bàn:
“Cậu! Sao cậu lại ở đây?”
Chàng trai kia hơi nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú nở ra một nụ cười sâu không thấy đáy:
“Dì Lương không nhận ra cháu sao? Người híp việc nhìn thấy chủ nhà chẳng lẽ không nên chào hỏi một tiếng sao?”
Chàng trai kia dừng lại một lát, sau đó như bừng tỉnh ngộ:
“Chẳng lẽ là tu hú chiếm tổ chim khách đã quen, tiểu tam thật sự nghĩ mình là chủ nhà rồi sao?”
Cậu ta nói xong, tôi bật cười, gật đầu lên tiếng chào chàng trai kia.
Sau đó, trước mặt toàn thể ban lãnh đạo cấp cao, tôi không khách sáo mà châm chọc Tạ lão phu nhân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/coi-vay-co-dau-di-lam-ba-chu/chuong-9-hoan.html.]
“Năm đó bà là tiểu tam thượng vị, ép Tạ phu nhân phải rời khỏi quê hương.
“Nhưng chắc bà không ngờ, cho dù bà thiết kế tai nạn giao thông khiến Tạ phu nhân mất mạng nhưng đứa bé đủ tháng trong bụng bà ấy vẫn được cứu sống, đúng không?”
“Năm xưa bà hại c.h.ế.t Tạ phu nhân, còn làm giả di chúc của ông Tạ, những bằng chứng đó tôi đã giao nộp hết cho cảnh sát rồi, họ đang trên đường đến Tạ thị.”
“Bà còn mười phút để chuẩn bị di ngôn.”
Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng họp.
Khi xuống thang máy, tôi nhìn thấy xe cảnh sát dừng lại dưới tòa nhà Tạ thị.
Tôi thản nhiên nghĩ: Bọn họ đến rất đúng lúc.
13
Sau khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, đại thiếu gia thật sự của nhà họ Tạ – Tạ Thuận – hẹn tôi ở quán cà phê dưới toà nhà Tạ thị.
Tạ Thuận đẩy nhẹ gọng kính gọng vàng, nở nụ cười nhã nhặn:
"Cảm ơn cô đã giúp tôi quay về nhà họ Tạ.”
Tôi nhún vai đáp:
“Mẹ anh và mẹ tôi là bạn thân mấy chục năm, chuyện nên làm thôi.”
“Huống hồ gì bây giờ căn cơ của tôi ở Tạ thị còn chưa vững chắc, anh tới cũng có thể giúp tôi một tay.”
Tạ Thuận gật đầu, sau đó lại đổi chủ đề:
“Tiểu tam đó bị xử nhiều tội cộng lại, lãnh án mấy chục năm, có lẽ sẽ c.h.ế.t rục xương trong tù rồi.”
“Những tài sản và cổ phần vốn thuộc về tôi sớm muộn gì cũng quay trở lại tay tôi.”
“Ngọc Thư... giữa chúng ta còn cơ hội không?”
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của anh ta, tôi gật đầu, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
“Tôi sẽ không ly hôn với Tạ Hoành.”
“Chỉ cần gã chồng c.h.ế.t tiệt kia của tôi còn sống một ngày thì chiếc ghế Chủ tịch của tôi vẫn vững như bàn thạch.”
“Ở bên cạnh anh sẽ chỉ khiến tôi mất hết cổ phần trị giá trên trời kia, đổi lại chỉ là một cái danh hão Tạ phu nhân.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Tạ Thuận, anh nghĩ hay quá rồi đấy.”
Trên mặt Tạ Thuận hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
“Em biết rõ anh không nghĩ như vậy mà.”
Tôi giơ tay ra ngắt lời anh ta:
“Nhưng sự thật là kết cục của tôi khi làm vậy sẽ là như thế.”
“Tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ một điều.”
“Tôi tuyệt đối không phải là vợ tương lai của anh, tôi là bà chủ tương lai của anh.”
(Hoàn toàn văn)