Nếu nói Tạ Viện là một cô bé ngây thơ thì tôi và Tạ Hoành chính là những con cáo già đã dày dặn kinh nghiệm sa trường, ai cũng hiểu rõ trong lòng người kia đang suy nghĩ gì.
Tôi cũng chẳng muốn truy đến cùng Tạ Hoành sắp xếp cho Tạ Viện ở Tào Công Quán là có ý gì, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm.
Những người xung quanh không dám nói gì, cũng chỉ vì e ngại thân phận và thế lực của Tạ Hoành.
Nhưng tôi không giống vậy, tôi còn dám tát thẳng vào mặt anh ta, huống gì là mắng.
Thời gian sau đó, khóe miệng tôi luôn mang theo nụ cười châm chọc, tay chân không nghỉ ngơi, lật tung cả biệt thự nhà họ Tạ lên.
Sổ sách của nhà họ Tạ, bí mật của các người hầu cũng đều bị tôi điều tra rõ ràng.
Khi Tạ Viện về nhà, từ trên xuống dưới nhà họ Tạ đều đã bị tôi, phu nhân danh chính ngôn thuận, chỉnh đốn cho ngoan ngoãn phục tùng.
Các người hầu đều cúi đầu, cung kính nghe tôi chỉ huy.
Tạ Viện dường như cũng nghe lời khuyên của Tạ Hoành, về nhà thì ngoan ngoãn hẳn, không còn dám bày trò nữa.
Vốn dĩ thành tích học tập của Tạ Viện chẳng lấy gì làm nổi bật, năm đó Tạ Hoành vì Tạ Viện đã bỏ ra rất nhiều tiền để gửi Tạ Viện học nghệ thuật.
Lại còn nhờ môi giới tốn biết bao công sức, cuối cùng mới đưa được Tạ Viện vào một trường đại Năm nay Tạ Viện đang học đại học năm cuối, sắp tốt nghiệp.
Vì để điều trị vết thương trên mặt bị tôi rạch, cô ta đành ở nhà hoàn thành đồ án tốt nghiệp.
Trên bàn ăn, Tạ Viện làm nũng với Tạ Hoành, nói rằng đồ án tốt nghiệp quá khó, làm rất tốn sức.
Tạ Hoành cũng rất phối hợp, ngay lập tức dịu dàng an ủi Tạ Viện.
Anh ta thậm chí còn hứa hẹn, chờ Tạ Viện hoàn thành đồ án tốt nghiệp, sẽ đưa cô ta đi du lịch Bắc Âu.
Tôi nghe hai người bọn họ tình tứ âu yếm, khóe miệng cố nén cười, cuối cùng không thể nhịn được nữa, mới bật cười khẽ một tiếng.
Tạ Viện nhạy bén cảm nhận được, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi nhìn về phía tôi.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giống như sẹo lành rồi thì quên đau:
“Cô cười cái gì?”
“Cô đang cười nhạo tôi học kém à?”
“Đây là đồ án tốt nghiệp của Học viện Mỹ thuật Kinh Hoa, cô có thi được không mà dám cười tôi?”
Cô ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt tôi càng sâu nhưng tôi không muốn nói gì.
Trên mặt Tạ Hoành hiện lên vẻ khó xử, vừa định nói gì đó thì người giúp việc của nhà họ Thẩm đứng bên cạnh tôi đã nở nụ cười đầy vẻ chế giễu, ngắt lời:
“Tiểu thư của chúng tôi cũng tốt nghiệp từ trường danh tiếng, bằng cấp của cô ấy tuyệt đối không có chút gian dối nào.”
“Đừng vì bản thân không làm được mà dạ lòng tiểu nhân của cô đi đo lòng quân tử, thật sự quá ngu ngốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/coi-vay-co-dau-di-lam-ba-chu/chuong-4.html.]
Tôi kín đáo liếc nhìn Tạ Hoành một cái, sau đó cười khẩy rồi dời ánh mắt đi.
Theo lý mà nói, con cháu nhà họ Thẩm đều hoàn thành việc học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, không ai là ngoại lệ, người ở tầng lớp thượng lưu Bắc Kinh đều biết chuyện này.
Nhưng Tạ Viện lại hoàn toàn không biết gì, là bởi vì Tạ Hoành ở giữa giở trò.
Dựa theo bản tính chiếm hữu của Tạ Hoành, chỉ có một khả năng.
Tạ Hoành cố tình cắt đứt mọi liên lạc của Tạ Viện với thế giới bên ngoài, khiến Tạ Viện cam tâm tình nguyện trở thành cái bóng của anh ta.
Đều là hồ ly ngàn năm, ai mà không nhìn thấu mấy tâm tư vặn vẹo đó của Tạ Hoành chứ?
Biết thì biết vậy nhưng ghê tởm thì vẫn thật sự ghê tởm.
Tạ Hoành thấy ánh mắt tôi nhìn anh ta giống như nhìn rác rưởi, lập tức cảm thấy không thoải mái.
6
Tạ Viện vốn nghĩ rằng cô ta khiêu khích tôi thì sẽ bị tôi trừng phạt.
Cả ngày cô ta cứ thấp thỏm lo sợ đến tận tối, vậy mà lại thấy tôi thay một bộ lễ phục, dẫn theo người giúp việc chuẩn bị đi dự tiệc.
Cô ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị câu nói tôi dặn người giúp việc thu hút:
“Tối nay thiếu gia nhà họ Lục sẽ đến, nhớ giới thiệu Uyển Uyển với cậu ấy cho đàng hoàng.”
Tôi vừa dứt lời, Tạ Viện đã bật dậy khỏi sofa, một tay túm lấy cổ tay tôi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng:
“Cô nói gì? Thiếu gia nhà họ Lục?”
Tôi không nhanh không chậm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô ta, cười như không cười:
“Đúng vậy, gần đây phu nhân nhà họ Lục muốn tìm vợ chưa cưới cho con trai, lại rất vừa mắt cháu gái tôi.”
Tạ Viện nghe vậy thì trợn tròn mắt, vừa định phản bác thì đã bị người giúp việc mạnh mẽ ngăn lại:
“Tiểu thư, mặt của cô vẫn chưa lành, ra ngoài cũng chỉ khiến nhà họ Tạ thêm mất mặt thôi.”
“Vì thể diện của nhà họ Tạ, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng đi.”
Nói xong, tôi phớt lờ lời gọi với theo của Tạ Viện, dẫn người giúp việc ngồi lên xe sang rời đi.
Trước kia, Tạ Viện còn ôm ấp chút tâm tư thiếu nữ, vẫn luôn mong đợi vào Tạ Hoành,
Vì chú Tạ mà cô ta cam tâm tình nguyện chống đối Tạ lão phu nhân, từ chối ý tốt của Tạ lão phu nhân mai mối cho cô ta.
Thậm chí còn mỉa mai Tạ lão phu nhân, nói bà ấy không có bản lĩnh, giữ không nổi con trai mình nên mới muốn ra tay từ cô ta để phá hoại “tình cảm” giữa họ.
Khiến Tạ lão phu nhân tức giận đến lên cơn đau tim ngay tại chỗ, chỉ vào mũi Tạ Viện mắng cô ta không biết điều.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟