Lục Trạch hít một hơi thật sâu, hỏi tôi với vẻ mặt đầy khó chịu và bực bội.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta:
"Sa thải Lý Phong."
Anh ta mím môi:
"Anh vừa mới đồng ý với Nhược Nam cho Lý Phong vào công ty..."
Lục Trạch nói cho tôi biết, Lý Phong là em trai của Lý Nhược Nam.
Tôi cau mày, lạnh lùng đáp:
"Vậy thì để hắn ngồi tù."
"Tống Dao, đừng làm khó anh."
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, đã không còn chút tình cảm nào như trước.
Chỉ còn lại sự phiền muộn và mệt mỏi.
"Để Lý Nhược Nam xin lỗi tôi, để Lý Phong xin lỗi Kỳ Kỳ và các cô gái khác."
"Để Lý Phong xin lỗi Kỳ Kỳ và các cô ấy thì không vấn đề, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Nhược Nam, cô ấy vô tội..."
Lý Nhược Nam vô tội sao?
Thật buồn cười.
Một kẻ thứ ba mà cũng dám nhắc đến hai chữ 'vô tội'?
Nếu không có cô ta đứng sau lưng, Lý Phong dám ngang ngược như vậy sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn Lục Trạch, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông trước mặt, thực chất tôi chưa từng thật sự hiểu rõ.
"Anh nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?" Tôi hỏi.
Anh ta thở dài một hơi:
"Em muốn bao nhiêu tiền, anh sẽ bồi thường."
Tiền, lại là tiền.
Trong mắt Lục Trạch, có lẽ không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được với tôi.
Nhưng Lục Trạch à, số tiền anh còn lại, chẳng qua chỉ là do tôi thương hại mà để lại cho anh thôi!
"Một triệu, đó là toàn bộ số tiền mặt anh có bây giờ. Em cầm lấy, bỏ qua chuyện này, được không?"
"Nếu tôi nói không thì sao?"
"Nếu em không đồng ý, Lý Phong cũng không cần xin lỗi Kỳ Kỳ và các cô ấy nữa. Đồ đạc trong văn phòng em, anh sẽ bồi thường đầy đủ. Lý Phong cũng sẽ không ngồi tù, chỉ là kéo dài thời gian xử lý thôi."
Giọng điệu của anh ta kiên định từng chữ.
Nếu là tôi của ngày trước, với phong thái trên bàn đàm phán, chắc chắn sẽ nhẫn nhịn mọi tủi nhục, lấy lợi ích thực tế về tay.
Bởi vì những lợi ích đó, từng chút một, đã xây dựng nên tổ ấm của tôi và Lục Trạch.
Nhưng bây giờ...
Tôi lại cảm thấy, bản thân của quá khứ – vì một hợp đồng mà bỏ qua lòng tự trọng, thật đáng khinh!
Tôi đứng dậy.
Không chần chừ thêm một giây nào.
Kiện tụng ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-yeu-nguoi-phu-nu-thua-toi-ve-moi-mat/5.html.]
Được thôi.
Tôi muốn xem, ai thắng ai thua!
Bước ra khỏi đồn cảnh sát,
Tôi mở điện thoại, gửi từng tệp tin mà thám tử tư đã thu thập cho tôi vào nhóm chat của công ty.
Gần 10GB dữ liệu.
Tôi gửi ở chế độ 'ảnh gốc', không chỉnh sửa, không che giấu.
Có hình ảnh.
Có video.
Tất cả đều ghi lại chi tiết toàn bộ quá trình ngoại tình của Lục Trạch và Lý Nhược Nam.
Tôi nghĩ rằng làm đến mức này cũng đủ để Lý Nhược Nam phải kiềm chế lại rồi.
Cũng đủ để cô ta hiểu rằng, chọc giận tôi và những người liên quan đến tôi sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.
Nếu cô ta thông minh một chút, hẳn sẽ biết xin lỗi đàng hoàng, nhìn rõ vị trí của mình thì mới có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nhưng Lý Nhược Nam vẫn quá ngu ngốc.
Cô ta nhất định phải tranh giành với tôi.
Nhất quyết bắt Lục Trạch đuổi việc Kỳ Kỳ và những người khác.
Khi Kỳ Kỳ và các cô gái khác bị đuổi khỏi công ty, họ tức giận đến mức liên tục đăng trạng thái trên WeChat.
"Một công ty dám thẳng tay đuổi cả phòng kinh doanh, đúng là tự đào hố chôn mình!"
"Không cần tôi thì thôi, tôi cũng không thèm nhìn cái mặt giả tạo của bọn họ!"
"Hai mặt, ba lòng, vứt bỏ người cũ đón người mới, tôi chúc phúc cho các người mãi mãi bị khóa chặt với nhau!"
Ngay sau đó, Kỳ Kỳ và các cô ấy đã hẹn tôi gặp mặt.
Họ muốn tôi quay trở lại và khiến gã đàn ông tồi phải trả giá đắt.
Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời hào hứng và phấn khích của Kỳ Kỳ và các cô gái.
Nhưng cũng có nhiều sự do dự và lo lắng.
Trong đó, Kỳ Kỳ lo lắng nhất về thỏa thuận không cạnh tranh mà họ đã ký sau khi rời công ty.
"Hợp đồng ghi rõ chúng ta không thể tiếp tục làm việc trong ngành này, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị kiện đấy."
Tôi lắc đầu:
"Sẽ không đâu."
Cả nhóm mở to mắt nghe tôi giải thích:
"Lúc trước khi các em cãi nhau với Lý Phong trên nhóm, đã nhiều lần nhắc đến công lao của chị trong công ty. Khi đó, có lẽ Lục Trạch đã nảy sinh ý định đuổi việc các em rồi.
Thêm vào đó là lời xúi giục của người đầu gối tay ấp, nên anh ta quyết định như vậy cũng không có gì bất ngờ."