Trước khi xe lăn bánh, Linh Linh đứng ngoài xe dặn dò Lâm Nghị cả chục lần.
"Anh biết đấy, cô ấy ly hôn rồi."
Lâm Nghị gật đầu ngoan ngoãn.
"Anh có đọc tiểu thuyết không? Mấy nữ chính khi uống rượu giải sầu đều thích "lâm hạnh" nam chính đấy."
"Anh không được cưỡng ép cô ấy, nhưng nếu cô ấy cho anh cơ hội, thì phải tranh thủ ngay!"
"Không đúng không đúng, phải chủ động!"
Lâm Nghị gật đầu, nhưng lại hơi chần chừ:
"Liên quan gì đến tôi?"
"Chẳng lẽ tôi lại mong chờ cô ấy sẽ chủ động à?"
"Đưa cô ấy về xong, tôi lập tức rời đi, đến nước cũng không uống một giọt!"
Tôi nghe hai người bọn họ đối thoại, cảm thấy vô cùng phức tạp.
Sau đó, tôi chậm rãi thò đầu ra ngoài cửa sổ:
"Hai người không biết kiêng kỵ gì à?"
"Tôi uống say chứ có điếc đâu!"
Lâm Nghị đưa tôi về nhà.
Anh ta thực sự không uống một ngụm nước nào, nhưng cũng không đi.
Chỉ đứng dựa vào khung cửa phòng ngủ, chăm chú nhìn tôi đang nằm trên giường.
"Chưa đi à?" Tôi hỏi.
"Đợi cơ hội sao?"
"Cô nghĩ nhiều rồi."
Anh ta khoanh tay, dựa người vào cửa, thản nhiên đáp:
"Tôi sợ cô uống say, nếu nôn mà nghẹn c.h.ế.t thì sao?"
Tôi không nói gì nữa.
Không biết phải nói gì.
Nhưng bị anh ta nhìn chằm chằm thế này, tôi cũng ngủ không nổi.
Sự im lặng kỳ lạ giữa chúng tôi kéo dài.
Cuối cùng, Lâm Nghị là người mở lời trước.
"Đinh Khai Tâm, mấy năm qua cô sống tốt chứ?"
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy một câu nói chân thành từ miệng Lâm Nghị.
Tôi trầm mặc một lúc, rồi đáp:
"Rất tốt.
"Trước khi phá sản thì được Dư Tụng nuôi, sau khi phá sản thì có anh nuôi."
Vừa nói xong, tôi bỗng sực nhớ đến chuyện anh ta "bao nuôi" Dư Tụng.
Tôi phì cười.
Lâm Nghị nghiêng đầu:
"Cô cười cái gì thế, Đinh Khai Tâm?"
"Tôi cười anh mỗi tháng chuyển 200 ngàn, chỉ để bắt Dư Tụng quỳ xuống dập đầu với anh.
"Có tiền đúng là thích làm gì thì làm ha?"
"Chuyện này buồn cười lắm à?"
"Buồn cười chứ còn gì nữa!"
"Vậy cô trả lại tiền cho tôi đi."
Tôi lập tức trùm chăn kín đầu:
"Xin lỗi, tôi ngủ rồi."
Qua lớp chăn mỏng, tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh ta.
Tối hôm đó, tôi không "ban ân" cho Lâm Nghị.
Vừa nhắm mắt đã ngủ "phì phò" đến sáng.
Sáng ra, tôi bị một cuộc gọi đánh thức—là Dư Tụng gọi đến.
Tôi không nghe máy.
Đầu đau như búa bổ, tôi lê khỏi giường, định tìm thuốc giải rượu.
Nhưng vừa ra đến phòng khách, tôi phát hiện Lâm Nghị đang nghiêm túc gõ bàn phím.
"Sao anh còn chưa đi?" Tôi hỏi.
"Tôi sợ cô nửa đêm buồn nôn, nghẹn c.h.ế.t thì sao." Anh ta gõ phím không ngừng, hờ hững đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/chong-mang-tien-cua-kim-chu-ve-nuoi-vo/8.html.]
"Tôi muốn là người đầu tiên chứng kiến cảnh tượng "hả hê" đó."
"..."
"Thế cái laptop này ở đâu ra?"
"Sáng nay tôi bảo trợ lý mang đến."
Tôi nhíu mày:
"Thế sao anh không về công ty làm luôn?"
Lâm Nghị ngước lên nhìn tôi, cau mày đầy khó tin:
"Đinh Khai Tâm, cô là loại vong ân bội nghĩa à?"
"Tôi đưa cô về nhà, còn thức canh cả đêm,"
"Vậy mà cô mở miệng ra là muốn đuổi tôi đi?"
"Giờ sắp trưa rồi, cô cũng không định giữ tôi lại ăn một bữa sao?"
Tôi bịt miệng anh ta lại:
"Được rồi, im miệng."
Sau đó, cầm điện thoại lên:
"Mời anh ăn đồ ship."
Lâm Nghị lắc đầu điên cuồng.
Tôi thả tay ra.
"Cô đừng đùa. Tôi chưa bao giờ ăn đồ ship!"
"Mì gà cay Tân Cương, được không?"
"Không!"
"Thêm sợi mì dai nhé?"
"Tôi đã nói là không ăn mà cô không nghe thấy à?"
"Ít cay chứ?"
"Ừm..."
Sau một bát mì cay Tân Cương, Lâm Nghị ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn.
Lớp dầu cay b.ắ.n đầy lên chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của anh ta.
Anh ta gọi trợ lý mang quần áo đến, sau đó mượn phòng tắm của tôi.
"Lát nữa quần áo đến, tôi sẽ đưa vào." Tôi lườm anh ta, "Anh đừng quấn mỗi khăn tắm đi ra khoe mẽ rồi quyến rũ tôi."
Lâm Nghị đơ người, nghiến răng nghiến lợi.
"Cô nghĩ cái gì vậy?
"Cô mơ đẹp nhỉ?
"Cô tốt nhất nên gỡ cái app đọc tiểu thuyết ngôn tình trên điện thoại đi!"
Tôi nuốt viên thuốc giải rượu, lườm lại anh ta:
"Hay là anh xóa trước đi?"
Tôi quá hiểu con người Lâm Nghị rồi.
Bấy nhiêu năm mà vẫn có chút mưu đồ nhỏ nhen viết hết lên mặt.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên rồi dừng lại.
Tôi dọn dẹp bàn ăn, chợt có tiếng gõ cửa.
Tôi nghĩ trợ lý của anh ta đến nhanh thật.
Nhưng mở cửa ra, tôi giật mình—là Dư Tụng.
Hắn chen qua khe cửa, cau mày nhìn tôi:
"Khai Tâm, sao em không nghe máy của anh?"
"Không bắt máy của chồng cũ là một đức tính tốt."
"Anh biết em vẫn còn giận." Hắn cười gượng, "Anh chỉ muốn thay Nhiễm Nhiễm xin lỗi em."
"Được rồi, xin lỗi xong rồi, đi đi."
"Nhưng mà em..."
Dư Tụng ấp úng vài giây rồi mới nói tiếp:
"Em có thể giúp anh đính chính lại chuyện bao nuôi không?"
"Em biết mà, anh với kim chủ chẳng có gì cả."
"Nhưng từ hôm qua Nhiễm Nhiễm cứ chửi anh bẩn thỉu mãi."
Ra vậy!
Xin lỗi là giả, muốn tôi thanh minh mới là thật.