CHỒNG LÉN HIẾN THẬN CỨU TÌNH CŨ, LÚC BỆNH TẬT ĐỂ TÔI CHĂM SÓC - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-02-25 15:53:09
Lượt xem: 1,064
Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch hai mươi năm, đến bây giờ tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu đi một quả thận.
Quả thận còn lại, nằm trong cơ thể của mối tình thanh xuân của anh ta – Trần Lệ Vi.
"Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, không tốt cho sức khỏe."
Bạn bè cười nhạo anh ta: "Nếu cậu luôn để tâm đến Trần Lệ Vi như vậy, giờ chồng cô ta đã mất rồi, sao không ly hôn để cưới cô ấy đi?"
Giang Nghiễn Trạch cúi đầu ho vài tiếng, tự giễu nói:
"Với cơ thể thế này, cưới tôi có gì tốt đâu! Tôi không muốn làm gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống như Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải rửa tay nấu cơm cho tôi."
Tôi đỏ mắt nhìn hai túi đầy thuốc bổ trên tay.
Quay người, tôi ném thẳng vào thùng rác.
—-----------
Tiếng mở cửa vang lên, cuộc trò chuyện trong phòng khách lập tức dừng lại.
Giang Nghiễn Trạch nhìn tôi với hai bàn tay trống trơn.
"Em không đi bệnh viện lấy thuốc cho anh sao? Thuốc đâu?"
Lúc nói câu này,
Biểu cảm anh ta vẫn rất bình thản, không đợi tôi trả lời,
Lại chỉ vào bạn bè bên cạnh: "Lão Nghiêm khó khăn lắm mới đến chơi, em mau vào bếp làm vài món ngon, trưa nay anh muốn tiếp đãi anh ấy."
Tôi đứng sững ở cửa, toàn thân lạnh ngắt.
Cổ họng như bị tắc nghẹn bởi một thứ gì đó dính nhớp, không thể lên được, cũng không thể nuốt xuống.
Tôi nhìn chằm chằm vào vùng bụng của Giang Nghiễn Trạch, từng bước từng bước tiến đến gần anh ta.
"Chu Thanh Nhan, em có nghe thấy anh nói không..."
"Chu Thanh Nhan!"
Đồng tử Giang Nghiễn Trạch co rút lại, anh ta giận dữ đẩy tôi ra.
Tôi nắm chặt vạt áo anh ta.
Trước mắt tôi là vết sẹo mà tôi đã nhìn thấy suốt hơn mười năm qua, giờ đây như đang nhe nanh cười nhạo sự ngu ngốc và u mê của tôi.
Tôi lờ mờ nhớ lại chuyện mười tám năm trước, khi mẹ chồng bị gãy chân.
Tôi và Giang Nghiễn Trạch muốn đón bà lên thành phố ở một thời gian để tiện chăm sóc.
Nhưng mẹ chồng cứng rắn từ chối, nói không quen, không thoải mái, nhất quyết đòi về quê.
Không còn cách nào khác, tôi và Giang Nghiễn Trạch đành đưa bà về quê.
Ngày hôm sau, anh ta rời đi vì công việc.
Còn tôi, xin nghỉ phép một tháng để ở lại chăm sóc mẹ chồng.
Đến khi bà khỏe lại, tôi trở về thành phố, mới biết Giang Nghiễn Trạch đã nhập viện.
Tôi vội vàng chạy đến bệnh viện, và thứ đập vào mắt tôi chính là vết sẹo đó.
Nhưng lúc ấy, nó còn mới và trông có vẻ đáng thương, khiến tôi gạt đi mọi nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/chong-len-hien-than-cuu-tinh-cu-luc-benh-tat-de-toi-cham-soc/chuong-1.html.]
Tôi mở miệng, giọng nói trở nên khô khốc, khó nghe đến lạ.
"Trước đây anh nói vết sẹo này là do đâu?"
Giang Nghiễn Trạch cau mày, hất tay tôi ra, chỉnh lại áo.
Anh ta không trả lời, chỉ quay sang xin lỗi bạn mình.
"Xin lỗi nhé, để cậu phải chứng kiến cảnh này."
"Cô ấy bình thường không như vậy đâu..."
Tôi vẫn không buông tha, chắn ngang trước mặt anh ta.
Nước mắt bất giác rơi xuống.
"Giang Nghiễn Trạch! Anh nói rõ cho tôi nghe, vết sẹo này là thế nào?!"
Lão Nghiêm nhìn thấy không khí căng thẳng, vội vàng đứng dậy.
"Tôi chỉ đến báo tin về tình hình của mấy người bạn cũ thôi. Lời đã nói xong, có thời gian chúng ta lại gặp."
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.
Khi cửa vừa khép lại,
Gương mặt giả tạo, tươi cười của Giang Nghiễn Trạch lập tức biến mất.
Giọng nói của anh ta đầy tức giận:
"Chu Thanh Nhan, em còn định ầm ĩ đến khi nào?!"
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lão Nghiêm quay lại, đập cửa đầy lo lắng.
"Lão Giang! Trần Lệ Vi đang định nhảy lầu trong tang lễ!"
Sắc mặt của Giang Nghiễn Trạch lập tức trắng bệch.
Tôi tận mắt chứng kiến khuôn mặt anh ta bị bao trùm bởi sự đau lòng, lo lắng và hoảng loạn.
Tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng tôi hoàn toàn tan vỡ.
Tôi buông cánh tay anh ta ra một cách vô thức.
Dồn hết sức lực hỏi lần cuối cùng:
"Giang Nghiễn Trạch, trước đây anh nói vết sẹo đó là do phẫu thuật ruột thừa, có đúng không?"
Anh ta cau mày, giọng thờ ơ.
"Anh có việc phải ra ngoài, có gì chờ anh về rồi nói!"
Nói xong, anh ta quay đầu rời đi không chút do dự.
Sau khi anh ta đi, tôi lập tức gọi cho anh rể của anh ta – bác sĩ từng phụ trách ca phẫu thuật "ruột thừa" năm đó.
Chưa đầy một phút, bí mật đã bị phơi bày.
Tống Văn ở đầu dây bên kia giọng điệu đầy do dự:
"Nghiễn Trạch khi đó chỉ nói là muốn giúp một người, giữa hai người họ không có quan hệ gì cả. Đến giờ, cô ấy vẫn không biết quả thận của mình đến từ đâu."