Chỉ Thích Thôi Là Chưa Đủ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-09 05:45:59
Lượt xem: 433

[FULL] Chỉ Thích Thôi Là Chưa Đủ

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Tôi đã đào tạo Tống Tranh ba năm, nhưng vì tôi không cho hắn gặp bạn gái trước trận chung kết nên hắn cố tình thua cuộc.

Hắn tỏ ra bất cần: "Chỉ là một trận đấu thôi mà?"

Sau đó, tôi chấm dứt hợp đồng với hắn, ký hợp đồng với một tân thủ khác.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Giản Hòa, chị đừng hối hận."

Sau này, nửa đêm, hắn đứng trước cửa nhà tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Giản Hòa, đừng bỏ rơi tôi."

Ngày hôm sau, tân thủ tôi mới ký hợp đồng đã hạ hắn ba lần trong trận đấu, đánh cho hắn không ngóc nổi đầu.

1

Sau khi thua trận, Tống Tranh đã xin lỗi trước ống quay phỏng vấn.

Mắt hắn hơi đỏ, giọng nói nghẹn ngào: "Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi."

"Mọi người cứ mắng tôi là được."

Cùng với vẻ ngoài thanh tú của hắn, cảm giác tan vỡ ngập tràn.

Đoạn video phỏng vấn này lập tức nhảy lên hotsearch, dư luận lập tức đảo chiều…

[Tống Tranh lần đầu tiên tham gia giải đấu thế giới, căng thẳng là chuyện bình thường, năm sau chiến đấu tiếp!]

[Giỏi thì ông lên đi, nếu không có Tống Tranh gánh team, UG có vào được giải đấu thế giới không?]

[Những người khác như phế vật, chỉ dựa vào Tống Tranh thì làm sao có thể đánh thắng được?]

Nhưng trong phòng nghỉ, Tống Tranh cười xấu xa: "Giản Hòa, tôi cố tình thua đấy."

"Không phải phạm lỗi, là tôi cố tình thua."

Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu: "Tại sao?"

"Tống Tranh, tại sao?"

Tống Tranh dựa vào ghế: "Ai bảo chị không cho tôi ra ngoài gặp Tiểu Chu?"

Tôi chỉ cảm thấy khó tin: "Chỉ vì chuyện này?"

Hắn tỏ vẻ bất cần: "Chỉ là một trận đấu thôi mà?"

2

Không, không phải vậy.

Đây không chỉ là một trận đấu.

Đội Trung Quốc chưa bao giờ giành được chức vô địch thế giới KOL.

Những tuyển thủ đang thi đấu, những tuyển thủ đã giải nghệ, những khán giả trước màn hình, đây là điều mà tất cả chúng tôi mong mỏi trong vô số năm tháng đen tối bị các nước khác thống trị chức vô địch.

Vô địch.

Tất cả chúng tôi đã nỗ lực rất lâu, Tống Tranh, sao hắn có thể dùng một câu nhẹ bẫng như "chỉ là một trận đấu" để nói về điều này?

3

Câu lạc bộ UG là do tôi từng chút một xây dựng nên, điều đó có nghĩa là tôi có quyền tuyệt đối.

Tôi chấm dứt hợp đồng với Tống Tranh, mặc dù chưa nghĩ ra sẽ ký hợp đồng với ai nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ dùng Tống Tranh nữa.

Một người như vậy không xứng đáng được vô địch.

Sau khi Tống Tranh nhận được tin chấm dứt hợp đồng thì đến tìm tôi, hắn không thể tin nổi: "Giản Hòa, chị điên rồi sao?"

"Tôi là MVP của mùa giải này, là AD xuất sắc nhất, trong mười tám trận của giải đấu thế giới, tôi đã giành chiến thắng mười sáu trận và có mười hai trận giành được MVP*."

*người chơi xuất sắc nhất

"Sao chị dám chấm dứt hợp đồng với tôi? Chị có biết có bao nhiêu câu lạc bộ muốn trả gấp đôi tiền để đào tôi đi không?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/chi-thich-thoi-la-chua-du/chuong-1.html.]

Tôi đang xem lại video ghi hình trận đấu của đội trẻ, vốn không muốn để ý đến hắn nhưng hắn cứ lải nhải bên tai tôi.

Vì vậy, tôi thở dài, nói với hắn: "Thì sao?"

"Cậu muốn yêu đương thì cứ yêu, sau này sẽ không còn ai quản cậu nữa."

"Tôi chỉ muốn vô địch."

Tống Tranh rũ bỏ vẻ ngoài vô hại trước mặt mọi người, lúc này ngũ quan của hắn trở nên sắc bén, hắn nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Giản Hòa, tôi đã cho chị cơ hội rồi."

"Chị đừng hối hận."

Lúc rời đi, hắn đột nhiên dừng lại, nói một cách khó hiểu: "Tống Hòa, đôi khi tôi thắc mắc những người như chị có phải là không có trái tim không."

"Hòn đá ủ lâu như vậy cũng phải nóng rồi."

"Nhưng chị thì không."

Tôi mặt không đổi sắc: "Thế à. Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Tiểu Chu."

Tống Tranh nghiến răng, bỏ đi.

4

Nhìn bóng lưng Tống Tranh rời đi, tôi có chút bàng hoàng.

Tôi không hiểu tại sao thiếu niên trông có vẻ lạnh lùng, cô độc nhưng bên trong lại dịu dàng, lương thiện trong ký ức, lại trở nên như thế này.

Lúc đó chúng tôi chẳng có chút danh tiếng nào, hắn là một thiếu niên nghiện game mà tôi đã nhặt được từ quán net, còn tôi là một người mới bắt đầu chuyển sang làm huấn luyện viên.

Chúng tôi đã từng sống trong một tầng hầm ẩm thấp tối tăm, từng cả tuần chỉ ăn bánh bao với dưa muối, dùng máy tính bị trễ hình.

Lần đầu tiên tham gia thi đấu, chúng tôi thậm chí còn không đủ tiền để mua năm thiết bị tốt.

Tống Tranh đã nhường những thiết bị tốt cho bốn tuyển thủ khác.

Hắn nói: "Không sao, cho dù tôi dùng thiết bị rác thì tôi vẫn có thể đánh bại họ."

Hắn đã làm được.

Từ giải đấu quán net, đánh đến giải tranh bá thành phố, rồi đến giải đấu chuyên nghiệp hạng hai.

Chúng tôi chưa từng thua một trận nào.

Chỉ sau một năm, chúng tôi đã giành được suất vào giải đấu chuyên nghiệp, đây được coi là một kỳ tích vào thời điểm đó.

Chúng tôi vui mừng uống suốt một đêm, Tống Tranh say đến mức ôm chầm lấy tôi, hắn lớn tiếng nói: "Giản Hoà, tôi chắc chắn sẽ mang về cho chị chức vô địch mà chị mong muốn."

Thật là hào hùng.

Nhưng cuộc đời sao có thể thuận buồm xuôi gió.

Đầu mùa giải, chúng tôi thua ba trận liên tiếp, thậm chí còn bị đối thủ chặn đứng hoàn toàn.

Tôi biết rằng các tuyển thủ ở mọi vị trí của các đội khác đều có thể được coi là thiên tài, chỉ dựa vào một mình Tống Tranh là không thể.

Nhưng những tuyển thủ khác trong đội chúng tôi thực sự không có năng khiếu.

Nhưng nếu muốn có tuyển thủ tốt hơn.

Phải có tiền.

Rất nhiều tiền.

Tôi vô cùng áy náy với Tống Tranh: "Là tôi vô dụng, không kéo được đầu tư."

Hôm đó, Tống Tranh nhìn tôi rất lâu, cuối cùng ôm tôi và nói: "Giản Hoà, không sao đâu."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Nếu tôi mạnh hơn một chút so với những người khác mà vẫn không đủ để giành chiến thắng, vậy thì tôi sẽ mạnh hơn những người khác thật nhiều."

"Giản Hoà, đừng tự trách mình."

Tống Tranh bắt đầu tập luyện ngày đêm, quên ăn là chuyện thường.

Rất nhanh, dạ dày của hắn có vấn đề, chấn thương ở thắt lưng cũng luôn khiến hắn nhíu mày.

Có người hỏi hắn: "Tống Tranh, cậu muốn chiến thắng đến vậy sao?"

Tôi nhớ mãi câu trả lời của Tống Tranh lúc đó.

Hắn nói: "Tôi chỉ không muốn Giản Hoà khóc nữa."

Loading...