Cha Tôi Bắt Mẹ Tôi Phục Vụ Khách Rồi Lại Tới Lượt Tôi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:15:48
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng tôi đều im lặng.

 

Nhưng những ngày vắng khách lại khác hẳn. Tôi phải phơi Giảo Cổ Lam cửu diệp suốt ngày dài, đến khi hoàn tất công việc, tôi vội vã chạy vào phòng mẫu thân, đôi khi người mới chịu trò chuyện cùng tôi. Người nói, phía dưới có linh ngư, phía trên là áng mây tím biếc, trải dài bất tận, dùng mãi không cạn.

 

Mẫu thân không giải thích tường tận ý nghĩa, nhưng bằng một cách diệu kỳ, tôi vẫn lĩnh hội được. Khi áng mây tím phủ trên biển cả, đó chính là thời khắc vận mệnh của linh ngư cường thịnh nhất. Chính vì thế mà ngày hôm đó người mới lên đất liền.

 

Đáng tiếc thay, Đỗ Tử Minh đã lén lút bỏ kịch độc vào bánh đào hoa. Tôi không rõ đó là chất độc gì, nhưng đủ sức khiến một linh ngư dù vận mệnh cường thịnh nhất cũng không thể kháng cự nổi.

 

Nhân loại luôn sở hữu những vật kỳ quái để kiềm chế chúng tôi, giống như cửu diệp thảo, loài cỏ bình thường với màu xanh lục tươi, mỗi cây mang chín chiếc lá đơn, mọc tràn lan khắp rừng núi và ven đường. Sau khi phơi khô và hãm nước, nó có thể trung hòa nguồn năng lượng mà linh ngư cần tồn tại trong nước.

 

Nhân loại là thiên địch duy nhất của linh ngư, mẫu thân thực sự không nên rời biển cả.

 

Cỗ xe ngựa nhanh chóng đến nơi, trước mắt tôi là một bức tường thành ngất ngưởng, được kiến tạo còn uy nghiêm hơn cả phủ họ Đỗ. Họ Diêu là một danh môn vọng tộc tại huyện Thanh Phong, khác biệt với Đỗ Tử Minh vơ vét bạc tiền nhờ linh ngư, gia tộc họ đã kinh doanh xe ngựa qua nhiều đời, giàu sang mấy thế hệ, chính vì thế mà thuở ban đầu Đỗ Tử Minh cầu thân với Diêu Ngọc Liễu mới gặp bao trắc trở.

 

Khi bước qua cổng phụ của phủ họ Diêu, tôi tò mò quan sát khắp nơi, đắm chìm trong muôn vàn cảnh vật hiện ra trước mắt. Bọn gia nhân phủ họ Diêu khinh bỉ xì xào:

 

"Đây là con cá Chép đó ư? Sao lại thất lễ đến thế!"

 

"Đúng vậy, còn mong được chút phúc khí nữa chứ, nhìn chẳng ra hồn gì cả!"

 

"Ha ha, phúc khí của nó chỉ dành cho nam nhân, phải triền miên một đêm mới lây nhiễm được, Thụy Điểu đừng mơ tưởng nhé."

 

Trong tiếng thì thầm của đám người, tôi được một gia nhân dẫn vào một phòng ngủ xa hoa, bên trong có một lão già đang ngồi trên giường chờ đợi tôi.

 

Thân hình phì nộn, mái tóc nửa bạc, khi cười, đôi mắt tam giác nhỏ bằng hạt đậu lẻn bén nheo lại thành một khe hẹp, đó chính là chú hai của Diêu Ngọc Liễu - Tôn Chính. Tôi đã từng gặp lão một lần ở phủ họ Đỗ, ôm ấp một nữ tỳ bé nhỏ còn non trẻ hơn cả tôi và sờ soạng khắp thân thể, lão dường như say mê những thiếu nữ xuân xanh mười lăm mười sáu.

 

Cánh cửa phòng khép lại, tôi co rúm vai, quỳ xuống một cách cung kính: "Thưa lão gia."

 

"Ừm, ngươi là Giang Vô đấy à, khá biết điều nhỉ."

 

 Tôn Chính vẫy tay ra hiệu cho tôi: "Đến đây nào..."

 

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy, trong lúc tiến về phía lão, mắt tôi không ngừng đảo quanh, nhìn nghiêng ngó dọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/cha-toi-bat-me-toi-phuc-vu-khach-roi-lai-toi-luot-toi/chuong-4.html.]

 

 Tôn Chính cau mày tỏ vẻ bất mãn: "Ngươi đang ngắm nghía gì thế?"

 

"Thưa lão gia, phủ đệ ngài thật lộng lẫy, vừa bao la lại huy hoàng, vượt xa phủ họ Đỗ. Trong viên ngài có vô số kỳ hoa dị thảo, phủ họ Đỗ chỉ toàn những phiến gạch xanh to để phơi cửu diệp thảo."

 

Tôi ngồi vào lòng lão, tựa người lên đùi lão mà thỏ thẻ: "Chỉ có một điều không được tốt ... ôi trời ơi ... xin ngài thứ lỗi ..."

 

Tôi e thẹn lè lưỡi, Tôn Chính phá lên cười sảng khoái, lồng n.g.ự.c nhô cao phập phồng, cái bụng phệ rung rinh. "Có gì không tốt, cứ nói thẳng, không sao đâu."

 

Có một vị tỷ tỷ áo hồng kia, nàng ta nói rằng phúc khí của chúng tôi, linh ngư chỉ dành cho đấng mày râu, và phải triền miên mới có thể truyền đạt, nàng ta nói bậy, hoàn toàn sai trái!

 

Tôi tỏ ra vô cùng phẫn nộ, Tôn Chính lập tức ngẩn người. Ánh mắt lão bừng sáng, cầm lấy một chiếc bánh từ chiếc án thấp bên cạnh, nhét vào tay tôi. "Linh ngư chẳng phải đều như thế sao? Chẳng lẽ Giang Vô còn biết phương thức nào khác để ban phúc khí? Hãy nói cho ta nghe, nếu nói hay, sẽ được hậu thưởng."

 

Tôi nhận lấy bánh, nhét vội vào miệng, nhai ngấu nghiến, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa giận dữ nói: "Đương nhiên không phải vậy! Triền miên có thể ban bao nhiêu phúc khí chứ, chỉ một chút xíu thôi! Cách ban phúc khí của tộc linh ngư chúng tôi, gọi là ... ư-ư-"

 

Tôi bị bánh nghẹn đến trợn ngược mắt, Tôn Chính vội vàng rót một chén trà đưa cho tôi. Tôi uống liền ba chén mới lấy lại được hơi, nũng nịu ôm lấy đùi Tôn Chính. "Thưa lão gia, ngài đối đãi với tôi thật tốt!"

 

 Tôn Chính nhẫn nại vuốt đầu tôi hai cái như an ủi. "Tiếp tục nói đi, phương pháp đó gọi là gì?"

 

"Gọi là cộng sinh, linh ngư và nhân loại tiến hành một nghi thức, có thể truyền toàn bộ phúc khí của linh ngư cho người đó, và nó sẽ liên tục bất tận. Linh ngư tu luyện càng thâm hậu, người cộng sinh càng cường thịnh."

 

"Mẫu thân từng nói với tiện nữ rằng, phía dưới có linh ngư, phía trên có áng mây tím, áng mây tím xuất hiện ở phương Đông chính là tướng mạo của bậc đế vương. Chúng tôi, linh ngư có thể phù trợ nhân loại đăng cơ xưng đế, nhưng các ngài lại không tận dụng theo cách này."

 

Tôi tỏ vẻ vô cùng tủi thân.

 

"Hoàng đế là bậc chí tôn trên cõi đời này, tại sao Đỗ Tử Minh lại không khát khao trở thành hoàng đế? Lão ta ép mẫu thân tôi tiếp khách bán thân, những ngư dân triền miên một đêm cũng chỉ để đánh bắt nhiều cá hơn khi ra khơi mà thôi. Tôi thực sự không thể lĩnh hội nổi tâm tư của các ngài."

 

 Tôn Chính đã trở nên ngây dại, cúi đầu lẩm bẩm. "Áng mây tím hiện ra ở phương Đông? Hoàng đế? Ồ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy..."

 

Đôi mắt Tôn Chính rực sáng, nắm chặt lấy vai tôi: "Giang Vô, ngươi có nguyện ý cùng ta cộng sinh không?"

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mắt liếc nhìn về phía bánh kẹo: "Lão gia đối đãi với tôi tốt đến thế, đương nhiên là được rồi..."

 

Loading...