CÁNH HOA RƠI RỤNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-04-22 08:24:48
Lượt xem: 1,459
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời trăn trối của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai. Có lẽ hắn đã quên. Vậy nên ta nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
"Huynh nói đúng, một đời huynh muội còn hơn nửa đời oán hận."
Hắn ngửa đầu kéo ta lại gần. Nhưng không còn cách nào giữ được ta, trói buộc ta bằng sợi dây mang tên vợ chồng.
Cách đó không xa, gia đinh nhà họ Vệ hốt hoảng bơi đến. Ta phủ lên bàn tay lạnh ngắt của Vệ Tuyên, từng ngón tay một dùng sức gỡ ra.
"Nếu huynh thật lòng muốn tốt cho ta thì hãy dùng thân phận huynh trưởng mang lễ vật đến dự hôn lễ của ta, danh chính ngôn thuận tới uống rượu mừng đi.”
7.
Gió Lâm An ẩm ướt thổi đến mặt, ngay cả lông mày lông mi cũng ướt sũng như thể vắt ra được nước.
Nhà ngoại có rất nhiều người ra đón, cả nhà cậu đứng ở bờ sông, vẫy tay về phía chúng ta. Cậu mập ra rồi, vừa xuống thuyền, mẹ đã cười cậu:
"Lão đại, mấy năm nay quan chức thì chẳng vớt được cái nào, mỡ màng thì vớt được không ít nhỉ."
Cậu nheo mắt lại, hừ một tiếng:
"Muội muội cũng vẫn còn phong độ lắm, không nhìn kỹ, thật chẳng đếm được nếp nhăn trên mặt muội đâu."
Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, mợ và biểu tỷ cười khanh khách kéo ta đi, mặc kệ hai người họ. Giọng mợ và biểu tỷ mềm mại, nghe sao mà dịu dàng:
"Đi trên đường có mệt lắm không?"
"Nhị biểu ca của con lên núi săn b.ắ.n rồi, nói muốn bắt thỏ cho con đấy."
Biểu tỷ dìu ta lên xe ngựa: "Huynh ấy đấy, cứ thích la cà với đám con tiểu tử nhà họ Thân, giờ thấy nhà chúng ta sắp kết thông gia với họ Thân rồi, lại càng không biết bọn họ nghịch ngợm đến mức nào nữa.”
Nhắc đến nhà họ Vệ, biểu tỷ cắn môi, né tránh mẹ và mợ, hạ giọng hỏi: "Sao cô lại đồng ý gả muội cho nhà họ Thân? Thân Liễm đó, thanh danh chẳng tốt đẹp gì."
Ta nói là tự ta muốn gả. Biểu tỷ ngạc nhiên, hỏi chẳng phải trước đây ta thích Vệ Tuyên sao? Tuổi trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, thấy công tử quý tộc cưỡi ngựa du xuân ngày tết Nguyên Đán trên phố, trong lòng xao xuyến không thôi, bèn viết thư gửi đến Lâm An, nhờ biểu tỷ giúp đỡ.
Biểu tỷ nói, thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi. Theo đuổi tình yêu không có gì đáng xấu hổ, không phải chỉ đàn ông mới có thể làm. Quân tử đoan chính, tiểu thư khuê các cũng có thể cầu thân.
Biết được đó chính là công tử nhà họ Vệ mà mẹ nhọc lòng muốn ta gả đến, dựa vào tình nghĩa bạn bè giữa mẹ và mẹ Vệ, ta thường xuyên qua lại nhà họ Vệ. Chỉ cần gặp được Vệ Tuyên, nghe được vài câu nói của hắn cũng khiến ta vui mừng viết thư ngay cho biểu tỷ, từ lông mày tuấn tú của hắn, cho đến màu sắc y phục hắn mặc.
Ba trang giấy cũng không viết hết tâm tư trong lòng. Làm phiền biểu tỷ mỗi lần hồi âm đều phải vắt óc suy nghĩ, không biết phụ họa thế nào cho phải.
Biểu tỷ đến giờ nhớ lại vẫn còn cười: "Lúc đó chỉ sợ nói sai ý, lỡ nói Vệ Tuyên một câu không tốt lại khiến muội gửi thư dài dằng dặc đến phản bác ta."
Ta cúi đầu, khẽ nói: "Lúc đó không hiểu chuyện đời."
Biểu tỷ tâm tư tinh tế, lập tức hiểu ra, dịu dàng vỗ mu bàn tay ta.
"Trước đây ta không dám nói Vệ Tuyên không tốt, nhưng giờ ta có thể chắc chắn một điều, Thân Liễm nhất định có một điểm hơn Vệ Tuyên."
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/canh-hoa-roi-rung/4.html.]
Biểu tỷ với vẻ mặt vô cùng khoa trương, khẳng định: "Thân Liễm tuy thanh danh không tốt, nhưng diện mạo rất đẹp trai!"
Ta bật cười, nghĩ biểu tỷ đang dỗ dành ta. Kiếp trước Thân Liễm râu ria xồm xoàm, lưng gù mày chau, thật sự không thể coi là đẹp.
Biểu tỷ nói: "Thật mà, lát nữa gặp là muội sẽ biết ngay."
Lát nữa?
Xe ngựa từ từ dừng lại, đập vào mắt là một nhóm công tử cưỡi ngựa thả chim ưng, y phục lộng lẫy. Bên trái là Nhị biểu ca, đi cùng là mấy thiếu niên cười hì hì đẩy một chàng trai trẻ đội đội mũ ngọc ở giữa.
"Đi đi, đi đi."
Chàng trai trẻ cứng nhắc ôm một con thỏ nhỏ yếu ớt xuống ngựa, ánh mặt trời chiếu lên lớp thêu kim tuyến trên vạt áo, gió nhẹ khẽ lay động.
Màn xe được vén cao. Chàng và ta vô tình đối diện nhau.
Gương mặt trắng như ngọc bỗng chốc đỏ bừng.
8.
Chưa từng nghĩ đến Thân Liễm lúc trẻ lại như thế này.
Đẹp như quan ngọc, đáy mắt long lanh như sóng nước, tóc đen như quạ. Hắn rất căng thẳng, vội vàng nhét con thỏ vào trong tay ta, chẳng nói một lời, mặt đã đỏ bừng đến tận mang tai, lúng túng hành lễ với trưởng bối rồi chạy mất. Khiến mọi người cười trêu không ngớt.
Ta hơi ngẩn người.
Đến nhà ngoại, tối đó ngồi vào bàn ăn mới biết, người Lâm An đồn đại thanh danh của Thân Liễm không tốt, phần lớn là do chàng tuổi trẻ tài cao mà không màng công danh, thích lui tới chốn Tần lâu Sở quán, viết lời phổ nhạc cho ca nữ.
Thêm nữa, chàng lại có dung mạo như vậy càng khiến người ta cảm thấy bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa. Dần dần, người Lâm An cho rằng chàng là kẻ ăn chơi trác táng không nên thân, con gái nhà lành đều tránh chàng như tránh tà.
Nhà ngoại định ra hôn sự vào năm sau cũng có nỗi băn khoăn này.
"Tuy rằng biết người biết mặt khó biết lòng, nhưng không có lửa làm sao có khói, trong muôn vàn lời đồn đại ắt hẳn có vài phần là sự thật.”
“Hồng Nhi, con còn nhỏ tuổi, chuyện hôn nhân đại sự kỵ nhất là bồng bột nhất thời, cần có thêm thời gian suy xét kỹ càng, phải nhớ lấy đạo lý nữ nhi si mê khó dứt.”
Nghe vậy, ta có chút xấu hổ. Kiếp trước vì nhất thời rung động mà gả cho Vệ Tuyên, lại vì ân cứu mạng của Thân Liễm mà cho rằng chàng là người tốt, luôn luôn hành động theo cảm tính, bồng bột dâng hiến bản thân. Sống hai đời, vậy mà vẫn chứng nào tật nấy.
Ta nghiêm túc gật đầu: "Ông ngoại thương con, Hồng Nhi đã hiểu."
Mẹ ngồi bên cạnh nghe vậy cũng chạnh lòng, áy náy nắm lấy tay ta:
"Mẹ cũng hồ đồ, thấy nhà họ có nhiều điểm tốt, lại muốn làm trái ý nhà họ Vệ, nhất thời quên mất phẩm hạnh của Thân Liễm. Hôm nay thấy hắn mặt mày như mỹ nữ, nhìn là biết kiểu người ong bướm vây quanh, trêu hoa ghẹo nguyệt, hay là thôi đi."
Vừa dứt lời, ta còn chưa kịp nói gì thì Nhị biểu ca đã vội vàng lên tiếng.
Huynh ấy chạy đến: "Ây da, cô à, người ngoài đều nói bậy cả thôi, Thân Liễm biết gì mà viết lời nhạc, hắn ngay cả mặt ca nữ cũng chưa từng thấy, ngày thường lạnh lùng đến đòi mạng người ta, cũng chỉ khi gặp muội muội mới đỏ bừng mặt thôi."
Huynh ấy quay sang, vỗ vỗ ngực: "Muội muội tin ca ca đi, ca ca không lừa muội. Những ngày này muội cứ đi theo ca ca, đảm bảo sẽ biết Thân Liễm là người thế nào!"