Mẹ ta xiêu lòng. Bà tỉ mỉ tính toán.
"Thân Liễm, con của Đại phòng vợ cả. Không mẹ, giàu có. Đầu óc lại từng ngốc nghếch, dễ dỗ dành. Mấy phòng dưới lại hiền lành, dễ quản. Lâm An chính là nhà mẹ đẻ, chẳng sợ bị ức hiếp."
Mẹ vỗ tay một cái, thái độ thay đổi hẳn, mỉm cười tươi rói.
"Rể hiền đây rồi!"
Ta cũng cười theo, mắt mày cong cong. Ánh mắt dừng lại ở câu "Người ta chỉ muốn Hồng Nhi thôi", như có điều suy nghĩ.
Chẳng bao lâu, hôn sự của ta đã được định đoạt. Kinh thành và Lâm An quá xa, để tiện cho việc xuất giá khỏi phải vất vả đường sá xa xôi, bên ngoại đã sớm viết thư bảo ta và mẹ đến Lâm An chuẩn bị hôn sự.
Vệ Tuyên thấy ta khăng khăng một mực, cũng lạnh mặt không quản ta nữa. Trùng hợp thay, ngày nhà ta tuyên bố hôn kỳ, hắn cũng tuyên bố hôn kỳ, ngày rất gần, chính là ngày ta và mẹ định rời kinh thành,
Cả nhà về Lâm An, tự nhiên có nhiều thứ phải chuẩn bị, mà nhà họ Vệ đối diện cưới vợ, cũng vội vã bận rộn lắm.
Nhà ta không kịp tham dự hôn lễ của nhà họ Vệ nên trước khi đi đã gửi lễ mừng. Xe ngựa vừa đi qua cổng nhà họ Vệ, tiếng nhạc bên trong cũng vang lên náo nhiệt.
Tiếng đàn sáo rộn ràng, không khí hân hoan. Ta đi ngang qua những âm thanh vui vẻ ấy như đi qua kiếp trước vui buồn lẫn lộn của chính mình, đón nhận ánh bình minh xua tan sương mù, bước vào cuộc sống mới.
Con thuyền sắp rời bến.
5.
Trong lòng ta vô cùng hồi hộp. Ấn tượng về Thân Liễm chỉ dừng lại ở hồi bị kẹt ở Lũng Thành, vị phó tướng thích uống rượu vung quyền dưới trướng Đại tướng quân.
Khi ấy, nhà hắn chắc đã sa sút, mỗi lần tuần tra thành đều mang vẻ mặt uể oải như chưa tỉnh ngủ. Nhớ lại hắn từng tìm ngoại tổ muốn cầu hôn ta, lòng ta chẳng hề để tâm, còn có chút khinh miệt. Nhưng hắn chưa từng nhắc đến chuyện này.
Dù có say khướt ngã vào vò rượu, cũng không hề kéo ta vào bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn. Chỉ là mỗi lần hắn tuần tra ngang qua, thấy đứa trẻ nhà ta chạy ra đòi hái quả mơ trước cửa mà ta với mãi không tới. Thế là hắn tốt bụng dừng chân, trong tiếng reo hò của đứa trẻ, khẽ mỉm cười, cẩn thận đổ cả túi mơ chín vào tay nó.
Sau đó gặp lại, là lúc hắn chạy về tìm ta, dùng cái c.h.ế.t của mình để đổi lấy sự sống cho chúng ta. Ta không khỏi nghĩ ngợi. Hắn ở cái tuổi vừa cập quan, sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Đôi mắt ấy có giống như ở kiếp trước, bị hơi rượu hun đến mệt mỏi không? Chúng ta sẽ hiểu được tính tình thật sự của nhau, sống với nhau hạnh phúc cả đời này chứ?
Chuông thuyền leng keng, buồm căng gió.
Ta khẽ thở ra, vịn tay mẹ, bước lên tấm ván dẫn lên thuyền. Từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập phi đến. Lờ mờ như có tiếng người gọi ta. Gió thổi quá lớn, thổi tung hỉ phục đỏ rực trên người ấy, thành ra vô cùng lộn xộn.
Vệ Tuyên ngã ngựa, loạng choạng bò dậy chạy về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/canh-hoa-roi-rung/3.html.]
Hắn nói, chờ một chút đã. Chờ một chút, Sở Hồng.
Nhưng dây thuyền đã được tháo, giống như kiếp trước chạy trốn hắn buông tay ta ra, không có cách nào níu giữ được nữa cả.
Ùm.
Thế mà hắn lại nhảy xuống nước, trong tiếng kinh hô của mọi người, một tay bám chặt mạn thuyền, một tay túm lấy tay áo ta khiến ta loạng choạng ngã về phía hắn.
Nước b.ắ.n tung tóe, lướt qua gò má như dòng lệ. Tóc đen rối bù dính bết vào nhau, hắn ngẩng đầu cầu xin ta..
"Ở lại đi.”
"Ta cưới nàng."
Giống như kiếp trước vậy. Hắn nói.
6.
Kiếp trước của ta và Vệ Tuyên là như thế nào sao?
Ta mới gả cho hắn không lâu thì con gái nhà họ Vương đã mất. Khi ấy, tình cảm giữa ta và hắn thật sự chẳng mấy tốt đẹp. Hắn chặt bỏ hết bạch mai trong sân, hết thảy đều trồng toàn hoa phù dung. Cả sân ngập tràn sắc đỏ rực rỡ, chính là nỗi niềm thương nhớ của hắn đối với nữ nhi nhà họ Vương..
Nữ nhi nhà họ Vương, Vương Phù Tang.
Phù tang nở quanh năm, năm nào cũng rực rỡ. Mỗi độ hè về, sắc đỏ chói mắt ấy như ngọn lửa độc, nhìn vào khiến ta luôn cảm thấy bực bội trong lòng. Ta không thích khoảng cái sân ấy nên vẫn thường kiếm cớ lui tới tiểu viện bên cạnh Phật đường, cầu phúc cho mẹ đang lâm bệnh.
Quan hệ giữa ta và hắn chuyển biến tốt đẹp hơn, trở nên gần gũi, hơn là sau khi mẹ qua đời không lâu. Từ sơn tự đưa linh cữu của mẹ về, ta ngã quỵ trên bậc đá, khóc nức nở. Hắn do dự một chút rồi đưa tay về phía ta.
Lưng hắn rộng lớn, tựa vào đó khiến nước mắt nhòe đi, ta cứ ngỡ đã tìm được chỗ dựa cho cả đời này.
Sau này, ta sinh một trai một gái, hắn cười nhiều hơn trước, cũng vì con cái mà thỏa hiệp, trồng vài cây hạnh mà chúng thích giữa biển hoa đỏ rực kia.
Trên cây hạnh có xích đu, đôi khi lũ trẻ nghịch ngợm làm gãy cành hoa phù tang khiến mũ quan của hắn dính đầy cánh hoa, hắn cũng không hề tức giận. Chỉ cố ý nghiêm mặt, nói với chúng: "Còn quậy phá nữa, tối nay mẹ các con chỉ ngủ với ta thôi."
Lũ trẻ lớn tiếng phản đối, hắn cúi người, mỗi tay bế một đứa, nhìn ta đang đứng ở hành lang, nhướng mày mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, ta ngẩn ngơ nhìn cây hạnh khẳng khiu sau lưng hắn, cảm thấy hoa hạnh nở rộ rồi rơi xuống, cũng có tám phần giống hoa mai trắng mà ta yêu thích.
Nhưng ta đã quên mất. Thứ chỉ giống nhau dù có giống đến tám phần cũng chẳng thể bằng hiện thực mười phần, chỉ là ảo ảnh phù du mà thôi.
Giờ đây, người hắn thật lòng yêu thương đang ở ngay trước mắt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là hắn có thể bù đắp được mọi tiếc nuối trong kiếp trước, ta không hiểu sao hắn lại nhớ về nỗi hoang mang kiếp trước.