Lưu Thanh Thanh kiểm tra sổ đăng ký và trả lời:
"Trương Thúy Hồng!"
Trong giây lát, tôi thậm chí còn nghi ngờ tai mình.
Cô bạn thân lặp lại một lần nữa, kèm theo hình ảnh người phụ nữ mang bầu to trong video, cơ bản đã có thể xác định được.
Mẹ chồng tôi ngoại tình rồi!
Thật không thể tin nổi!
Tôi nhìn bố chồng đang xem tivi trên ghế sofa, mái tóc đen của ông ta càng nhìn càng thấy xanh lét.
Đến tối, mẹ chồng trở về với một chút ửng hồng trên mặt.
Bà ta thậm chí quên mua cả cá và tôm.
Vừa về đến nhà, bà đã than mệt không chịu nổi, đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi. Tôi vội vàng đi theo vào, giả vờ giúp bà cởi giày.
Quả nhiên tôi đã phát hiện ra điều bất thường.
Một chiếc tất của bà màu đỏ, một chiếc màu xanh lá!
Mẹ chồng cũng nhận ra đôi tất khác màu, sắc mặt hơi căng thẳng, rồi vội vàng giải thích thêm:
"Mẹ mang nhầm rồi, có vẻ như đây là tất của bố con."
Tôi khôn ngoan phụ họa theo, mẹ chồng đề nghị tối nay ăn hải sản, bảo tôi đi mua thêm.
Khi tôi quay lại phòng ngủ để thay quần áo, chồng tôi Chu Quế Lâm về đến nhà. Chưa kịp cởi áo, mẹ chồng đã kéo anh ta ngồi xuống.
Bà ta với vẻ mặt phóng đại, nói rằng hàng ngày tôi không chịu ở nhà trông con mà chỉ biết chạy ra ngoài lang thang.
"Con nhìn cô ta xem, son phấn đầy mặt, rõ ràng không phải là người tốt. Con nhanh chóng nói rõ với cô ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy cô ta nữa!"
Mẹ chồng tôi thật sự thiếu kiên nhẫn, sợ tôi vạch trần chuyện bẩn thỉu của bà ta nên bắt đầu xúi giục Chu Quế Lâm ly hôn với tôi.
Tôi nghĩ Chu Quế Lâm ít nhất cũng sẽ phản đối mẹ anh ta vài câu, không ngờ anh ta lại mất não phụ họa.
"Con cũng nghĩ vậy, mẹ! Thế này đi! Đợi mẹ sinh xong con, con sẽ ly hôn với cô ta. Người giúp việc không lương, không dùng thì phí."
Ồ, quả là có bản lĩnh.
Tôi đeo tai nghe, giả vờ không nghe thấy gì và bước ra khỏi phòng ngủ. Mẹ chồng và Chu Quế Lâm thấy tôi đi ra còn giật mình.
Hai người dò xét nửa ngày, phát hiện ra tôi thực sự không nghe thấy gì mới yên tâm.
"Vậy con đi mua hải sản cho mẹ đây!"
Hiếm khi mẹ chồng đáp lại:
"Đi đường cẩn thận nhé, Miểu Miểu!"
Tôi đi thẳng đến nhà dì Vương lấy tài liệu, sau đó ra chợ mua hải sản cho mẹ chồng.
Tôi đặt tài liệu dưới thảm xe, điều chỉnh lại nét mặt rồi về nhà nấu bữa tối cho gia đình mẹ chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ca-nha-thuong-nhau/chuong-7.html.]
Mẹ chồng thấy tôi dường như thực sự không có gì bất thường, nghĩ rằng tôi là đồ ngốc, nói chuyện riêng với Chu Quế Lâm với giọng ngày càng lớn.
Lớn đến nỗi tôi đang rửa bát trong bếp mà vẫn nghe thấy.
"Đến lúc đó cho cô ta ra đi trắng tay, đừng cho cô ta một xu nào!"
Chu Quế Lâm hỏi: "Còn đứa con thì sao?"
Mẹ chồng nói: "Một đứa con gái vô dụng, giữ nó làm gì, để mẹ nó đem đi! Bảo cô ta để lại tài sản, không thì đừng mong mang con đi!"
13.
Thấm thoát đã đến ngày dự sinh của mẹ chồng.
Tôi chạy đôn chạy đáo, đi lấy mẫu m.á.u gót chân của em chồng, và kết quả đúng như tôi dự đoán.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Em chồng và bố chồng không có quan hệ huyết thống.
Tôi cố tình đặt tài liệu này vào ngăn kéo phòng bệnh, sau khi về nhà, tôi bắt đầu chăm sóc mẹ chồng trong thời kỳ hậu sản.
Mẹ chồng tôi tuy tuổi đã cao, nhưng sữa vẫn rất dồi dào.
Hai bầu n.g.ự.c căng phồng.
Chu Quế Lâm đã đi làm, bố chồng cũng đi đăng ký hộ khẩu cho em chồng, trong nhà chỉ còn tôi và mẹ chồng.
Tôi bưng một tô canh móng giò đưa cho mẹ chồng, trong canh không có móng giò, chỉ có hai sợi tóc vàng úa.
Mẹ chồng ôm n.g.ự.c ra lệnh cho tôi:
"Cô đi tìm một người thông tia sữa đến đây, n.g.ự.c tôi căng quá, đau c.h.ế.t đi được!"
Tôi liếc nhìn mẹ chồng, n.g.ự.c bà ta quả thật nhô cao.
Tôi cầm điện thoại giả vờ chụp ảnh, rồi phê bình qua điện thoại:
"Sao mà to thế, giống như lợn nái vậy!"
Mẹ chồng tức không chịu được, trợn trắng mắt lên, tôi bưng tô canh móng giò trên bàn, an ủi:
"Đừng giận mà! Mẹ ơi, uống chút canh bổ này, hạ hỏa nào, đây!"
Tôi đỡ mẹ chồng dậy và đưa tô canh có sợi tóc đến trước mặt bà ta. Mẹ chồng nhìn một cái, tức giận đến mức lập tức đánh đổ tô canh.
Tôi đá những mảnh vỡ sang một bên, rồi lại bưng đến một tô khác, vẫn có hai sợi tóc nổi trên mặt canh.
Mẹ chồng tức điên lên, mắng tôi thậm tệ, nhưng bà ta vừa mới sinh xong, không thể xuống giường được.
Tôi gác chân ngồi trên ghế, nhìn mẹ chồng giận dữ và cười nói:
"Đừng nóng vội, vở kịch hay còn ở phía sau!"
Tôi cầm điện thoại gọi cho chị chồng cả, nói với chị ta rằng hồ sơ bệnh án của mẹ chồng bỏ quên ở phòng bệnh, nhờ chị ta đi lấy giúp.
Tôi nói năng ngọt ngào, dùng hết tài diễn xuất trong đời.
"Cảm ơn chị, thật phiền chị quá, em còn phải ở nhà chăm sóc mẹ chúng ta!"