Khi tôi giật lại được con từ tay họ, con bé đã mê man vì sốt cao, mặt đỏ rực, thở yếu ớt, miệng thì rên khe khẽ trong đau đớn, nước mắt rơi từng giọt.
Chị chồng vẫn còn mỉa mai: “Chỉ là sốt thôi mà, làm gì như cháy nhà đến nơi thế?”
Tôi trừng mắt nhìn chị ta, không còn thời gian cãi vã!
Lập tức bế con đến bệnh viện. Khi đó, hơi thở của con bé đã yếu ớt lắm rồi.
Mẹ chồng và chị chồng vẫn thản nhiên như không, còn đổ lỗi cho tôi: “Tại mày không trông con cẩn thận, tự nhiên để con sốt!”
Chồng tôi chẳng đứng về phía tôi, còn trách ngược: “Em không thể để ý con kỹ hơn được à? Đang yên đang lành sao lại để nó sốt cao thế?”
Tôi chỉ còn tâm trí lo cho con, không có hơi sức cãi nhau với Chu Quế Lâm.
Chị chồng thấy tôi im lặng thì càng được đà: “Mẹ tôi cả ngày chăm hai mẹ con cô, chỉ sơ ý một chút mà cô đã để con ốm rồi. Cháu tôi mà có mệnh hệ gì, cô chịu nổi à?”
“Hay là để mẹ tôi dọn đến nhà hai người luôn đi, sau đỡ phải phiền!”
Ồ?
Ra là đây mới là mục đích thực sự.
Sau khi làm đủ mọi xét nghiệm, con gái tôi cũng đã qua cơn nguy hiểm, ngủ rất ngon lành.
Tôi sắp xếp cho con bé ổn thỏa xong, bắt đầu tính sổ với chị chồng.
Tôi thuận theo lời chị ta, giả bộ đồng tình: “Em cũng thấy chị nói đúng, để mẹ ở với tụi em là phải lắm! Vậy thì tiện thể đưa cả ba đến ở cùng đi, cả nhà sum họp mới vui!”
Chị chồng nghe xong thì như nở hoa trong bụng, lập tức quay sang khen tôi hiểu chuyện, biết điều.
Bộ dạng đắc ý rõ là thấy ghê tởm.
Mãi đến khi về đến nhà, tôi mới phát hiện cửa sổ nửa đóng nửa mở.
Tôi sực nhớ ra, lúc tôi đi vệ sinh, chính chị chồng đã lén mở cửa sổ.
Con bé còn đỏ hỏn, sao có thể chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt ngoài trời?
Sốt cao là vì vậy mà ra.
Cái người đàn bà độc ác đó, để đạt được mục đích, đến cả sinh mạng của một đứa trẻ cũng dám lợi dụng!
7.
Đến lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Chị chồng cố tình hại con gái tôi bị sốt, mượn cớ để chèn ép tôi, rồi từ đó đưa mẹ chồng vào nhà, cuối cùng hai mẹ con yên vị chiếm chỗ trong nhà tôi.
Ý định âm thầm nảy mầm từ lúc ở cữ, giờ đã đ.â.m chồi nảy lộc.
Mẹ chồng vừa dọn đến ở, chị chồng cũng thản nhiên chuyển hẳn đến.
Ba phòng hai sảnh giờ chật ních người, chẳng còn chút không gian nào thuộc về tôi nữa.
Tôi vốn không định ra tay với chị chồng trước, nhưng chị ta cứ hết lần này đến lần khác tìm tôi gây sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ca-nha-thuong-nhau/chuong-3.html.]
Một lần tôi vừa từ nhà vệ sinh về thì bắt gặp chị ta đang sai thằng con tám tuổi của mình đến phòng tôi phá phách.
Trẻ con tám tuổi vốn đã nghịch ngợm, có dạy dỗ tử tế còn chưa chắc ngoan, huống gì còn bị xúi giục.
Thằng bé tên là Tráng Tráng, chạy như bay vào phòng, kéo theo một luồng gió lạnh.
Nó đứng trước con gái tôi, hét lớn, làm con bé giật mình bật khóc, hai chân đạp loạn cả lên.
Tôi dỗ mãi không yên.
Thấy chưa đủ, Tráng Tráng lại giơ s.ú.n.g nước nhắm thẳng vào mặt con gái tôi rồi bóp cò!
Tôi theo bản năng che chắn cho con, bị xối nước ướt hết mặt, ướt cả đầu.
Tôi tức quá hét lên, nhưng thằng bé lại càng cười thích thú.
Tôi còn nghe thấy tiếng chị chồng cười khẽ trong phòng bên, rồi làm bộ làm tịch mắng con một câu:
“Tráng Tráng à, đừng nghịch nữa, không khéo thím tức giận đấy!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thằng bé vênh mặt, làm cái mặt quỷ với tôi rồi chạy biến.
Được thôi, đã thế thì bắt đầu từ chị vậy!
Bước đầu tiên: “Dụ ngọt rồi đẩy xuống hố”!
Tôi lên mạng đặt một món đồ chơi Ultraman siêu to.
Tôi tin, chẳng đứa bé trai nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nó.
Đến tối, tôi cố tình mang cơm vào phòng ăn, đúng như tôi đoán, Tráng Tráng lẽo đẽo theo sau.
Tôi lấy món đồ chơi đã chuẩn bị từ trước ra, dụ nó lại gần.
Quả nhiên, thằng bé nhìn không chớp mắt, miệng suýt chảy nước miếng.
Tôi xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Cảm ơn con chiều nay giúp thím rửa mặt nhé, đây là phần thưởng, cầm lấy đi!”
Tráng Tráng chưa hiểu gì, tôi nhắc:
“Chiều nay con dùng s.ú.n.g nước rửa mặt cho thím, nên thím cảm ơn con đó. Sau này phải tiếp tục giúp đỡ mọi người nhé!”
Thằng bé ngây ngô gật đầu, đôi mắt sáng rỡ. Tôi đưa Ultraman cho nó, không quên khuyến khích thêm vài câu.
Kết quả?
Tối hôm đó, Tráng Tráng dùng s.ú.n.g nước b.ắ.n hỏng điện thoại của mẹ mình và làm chập đèn trong phòng bà nội.
Nếu tối đó chị chồng chịu khó dạy con cho ra hồn, thì đâu dẫn tới hậu quả kinh khủng về sau.
Ngày hôm sau, thành tích “tác chiến” của Tráng Tráng còn rực rỡ hơn:
Nó b.ắ.n s.ú.n.g nước vào một ông cụ đang đi dạo, xối trúng máy tính của một dân văn phòng, và còn làm ướt con ch.ó nhà hàng xóm.
Ông cụ thì xua tay: “Trẻ con nghịch tí thôi!”