Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi bệt xuống bên bức tường chơi, có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
Ông tôi nói: “Thu Long, năm đó là lỗi của cha, cha thực sự không cố ý. Giờ con sống khá giả rồi, không thể mặc kệ cha được.”
Chú tôi nói: “Năm đó là do tôi có mạng lớn, vẫn chưa đến lúc c hết. Những điều ông làm, có phải là điều con người nên làm không? Thế mà ông còn muốn tôi chăm sóc ông? Mơ đi! Chờ mẹ tôi về, chúng tôi sẽ đi, ông tự sống đi.”
Ông tôi đột nhiên lớn tiếng quát: “Mày muốn đi? Mày mơ đi!”
Chú tôi nói: “Ông không ngăn được tôi đâu!”
“Cho dù tao có giế t mày, tao cũng không cho mày đi! Con người ta con cái đều ở bên cạnh hiếu thuận, chỉ có mày thì có tài cán gì? Cứ nhất quyết phải chạy lên thành phố, tao nuôi mày đúng là phí công vô ích!”
Trong nhà vang lên tiếng cãi vã giữa chú tôi và ông tôi, còn có tiếng đồ đạc bị đậ p v ỡ.
Đến tối, bà nội tôi vẫn chưa về. Chú tôi nói: “Sao mẹ tôi vẫn chưa về?”
Ông nội tôi hú t thu ốc l á, ngồi xổm dưới chân tường, khó chịu nói: “Tao làm sao mà biết được, chắc bị sói ăn mất rồi, mặc kệ bà ấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/bup-be-vai/chuong-9.html.]
Chú tôi bị lời nói của ông nội làm cho tức đến muốn phát đi ên, chỉ tay vào ông nội, lớn tiếng mắng: “Cả đời này ông có ai trong lòng không hả? Ông chỉ biết nghĩ tới bản thân có thôi. Anh cả tôi mất rồi, ông cũng chẳng thèm đón anh ấy về.”
Ba tôi mất cách đây năm năm, do ng ã ch::ết trên công trường.
Ông nội tôi thấy tiền đi đường quá đắt nên không đi nhận.
Ba tôi cuối cùng được chôn ở nghĩa trang công cộng.
Tiền bồi thường từ công trường đã được gửi về.
Ông nội tôi hú₫t vài hơi thu ốc rồi nói: “Tiền bồi thường của anh cả mày chẳng phải đã cho mày tiêu hết rồi sao? Mày la hét cái gì với tao?”
Trà Sữa Tiên Sinh
Khi ông nói điều này, ánh mắt còn mang vẻ giễu cợt.
Tôi vẫn nhớ rõ số tiền bồi thường đó đã được gửi vào tay bà nội tôi.
Mẹ tôi muốn xin bà khoản tiền bồi thường đó, nhưng bà không cho. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi đã treo cổ t₫)ự t!!ử.
Chú tôi sững người vài giây, rồi lớn tiếng nói: “Bao nhiêu tiền tôi cũng trả lại cho ông rồi! Tiểu Điền Tử, đi cùng chú tìm bà.”