Búp Bê Vải - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-24 16:24:48
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ngẩng đầu nhìn bà nội, bà xoa đầu tôi, khẽ nói: “Đừng nghe ông cháu, ông ấy nói sai rồi.” 

 

Tôi gật đầu, lòng có chút chua xót.

 

Tối đến, Trương Cường trả xe lừa về, tay còn cầm một bao tải bằng bao bố, bên ngoài có má u thấm ra. 

 

Anh ta đưa bao tải cho ông nội: “Chú năm, cháu kiếm cho chú thứ hay lắm, thứ này có thể trị được bệnh tà của chú đấy.”

 

Ông nội ngớ ra vài giây, đôi mắt đục ngầu bỗng ánh lên sắc xanh: “Thật sao? Là cái gì?” 

 

Ông vừa định mở bao tải ra thì Trương Cường đặt tay ngăn lại, cười nói: “Chú năm, thứ này khó kiếm lắm đấy.”

 

Ông nội lập tức hiểu ý, quay qua bà nội nói: “Bà còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau lấy tiền đưa cho Cường Tử, không thể để người ta giúp không công.”

 

Bà nội lấy tiền trong tủ đưa cho Trương Cường xong, lúc này anh ta mới buông tay, cầm tiền rồi cười hớn hở rời đi.

 

Ông nội mở bao tải ra, một vài con ruồi bay ra, bên trong là một miếng th ịt t hối bốc mùi hôi. Trên miếng t hịt th ối còn có cả những con giòi trắng đang ngọ nguậy, trông vô cùng gh.:ê tở))m.

 

Bà nhăn mày nói: “Chúng ta bị Trương Cường lừa rồi.” 

 

Ông nội trừng mắt nhìn bà, nói cộc cằn: “Bà thì biết cái gì!” 

 

Nói xong, ông đem miếng thịt thối ra sân, cho vào nồi nấu, liên tục thêm củi.

 

Bà nội bảo: “Tiểu Điền Tử, ra sân giúp ông cháu đi.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/bup-be-vai/chuong-2.html.]

Tôi không muốn lại gần ông, người ông có mùi rất khó chịu, mỗi khi ông mở miệng, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với người ch ết vậy. 

 

Miệng thì tôi nhận lời bà, nhưng thực tế lại trốn vào chân tường.

 

Tôi thấy bà lục từ đáy hòm ra một con búp bê vải, miệng con búp bê đó mở toang. 

 

Bà lấy kim tsts chỉ khâ u miệ ng nó lại, vừa nhìn con búp bê vừa cười kỳ lạ. Nụ cười âm u làm tôi lạnh sống lưng.

 

Thịt trong nồi chín, ông nội lấy miếng th ịt th ối ra, ôm lấy cắn từng miếng. Những chỗ ông cắn dính đầy máu, chỉ trong vài phút ông đã ăn hết miếng thịt. 

 

Ăn xong, ông cười, tự lẩm bẩm: “Thuốc đến bệnh đi.”

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Nhưng thực tế, ông chỉ là ăn phải th”ịt th”ối mà thôi, đến nửa đêm ông liên tục chạy ra nhà xí, n ôn m ửa và ti êu ch ảy. Đến trưa hôm sau ông mới đỡ hơn một chút, nằm bệt trên giường đất, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

 

Bà nói: “Ông nó, để tôi ra trấn mua thuốc cho ông. Ông ở nhà đợi tôi nhé.”

 

Bà nội dẫn tôi đi ra trấn mua thuốc, trên đường về thì gặp mưa khiến chúng tôi bị chậm trễ, đến khi về đến nhà thì trời đã tối.

 

Trong nhà đèn đóm đều tắt, bà nghĩ rằng ông nội đã ngủ, nên cẩn thận mở cửa. 

 

Cửa vừa mở, tôi lập tức ngửi thấy mùi tanh nồng của m áu. 

 

Bà bật đèn lên, liền thấy ông đang đứng trước gương, từng chút một tự kh âu miệ”ng mình lại.

 

Ông khâu rất chặt, trông như có một con rết bám trên miệng ông. 

 

Bà vội đưa tay b-ịt mi-ệng tôi lại, từng chút một lùi ra ngoài, tiếng động rất nhẹ, nhưng vẫn bị ông nghe thấy. 

Loading...