Búp Bê Vải - Chương 13 - END

Cập nhật lúc: 2025-04-25 06:24:49
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội và Trương Cường đã đến đầu làng, chỉ còn mình tôi ở nhà. 

 

Đến tối, ông nội vẫn chưa trở về, bà Lý hàng xóm nói chú tôi gặp t ai nạ n xe và đã được đưa vào bệnh viện. Ông nội ở trong bệnh viện cùng chú.

 

Mình tôi ở nhà, chỉ biết tự nấu cơm ăn. 

 

Qua bảy tám ngày, chú tôi và ông nội mới về.

 

Chú tôi bị gã y châ n trái, bây giờ chỉ có thể dùng nạng để đi. 

 

Chú nói: “Cha, tối nay con muốn ăn cá.”

 

Ông nội cười nói: “Cha sẽ đi câu cá cho con. Thu Long à, lần này con có còn về thành phố nữa không?”

 

Chú tôi ngẩn ra vài giây, trong ánh mắt hiện lên sự lo sợ, rồi lắc đầu nói: “Không về nữa, sau này sẽ không về nữa.”

 

Ông nội hài lòng gật đầu rồi mang cần câu đi câu cá cho chú tôi.

 

Tôi ngồi trong sân phơi nắng, chơi đùa với mấy viên đá. 

 

Chú tôi chống gậy, bỗng tiến lại gần, khẽ hỏi: “Tiểu Điền Tử, cháu có từng thấy một con búp bê vải không?”

 

Tôi đáp: “Đã thấy.” 

 

Tôi đoán con búp bê mà chú nói chính là con búp bê mà bà nội tôi cầm trong tay.

 

Mắt chú sáng lên, hỏi: “Ở đâu?”

 

Tôi đáp: “Hình như ở trong cái rương.”

 

Chú mỉm cười nói: “Dẫn chú đi tìm.”

 

Tôi nhớ lần trước mình từng thấy ông nội vào nhà kho, dường như ông đã cất con búp bê vào trong rương.

 

Tôi dẫn chú vào nhà kho, chỉ vào cái rương dưới đất, nói: “Cháu nhớ là để ở đây.”

 

Chú trợn mắt nhìn, kéo cái rương ra. 

 

Cái rương bị khóa, chú không mở được.

 

Chú lấy con d ao chặ-t th-ịt, dùng nó đ ập v ỡ cái ổ khóa trên rương. 

 

Chú thò tay vào rương, mò một lúc rồi lấy được con búp bê ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/bup-be-vai/chuong-13-end.html.]

Chú ôm con búp bê vào lòng, mỉm cười nói: “Đừng nói với ông cháu nhé, đây là bí mật của hai chú cháu mình.”

 

Tôi gật đầu: “Không nói đâu.”

 

Đến tối, ông nội vẫn chưa về, trời đã tối đen.

 

Tôi nói: “Chú ơi, chúng ta có cần đi tìm ông không?”

 

Chú tôi nói: “Không cần đâu, ông cháu không phải trẻ con, sẽ không lạc đâu.”

 

Nói xong, chú vào phòng ngủ ở gian phía đông. 

 

Sáng hôm sau, làng truyền tin rằng ông nội đã c//hết. Ông tr eo c ổ ở gốc cây ngoài đầu làng, th i th ể đã cứng đơ như miếng thịt khô.

 

Tôi và chú ra đầu làng. 

 

Chú gỡ t hi t hể của ông xuống, khóc nói: “Bố ơi, sao cha nghĩ quẩn thế này? Sao cha lại ra đi như vậy?”

 

Người trong làng khuyên chú nén đ au thương, nhưng mắt chú gần như chẳng có giọt lệ nào.

 

11

 

Chú còn nói với dân làng: “Cha tôi là chế t o an, phải h))ỏa tá ng, tang lễ đơn giản thôi.”

 

Chú tìm vài thanh niên khỏe mạnh, đặt th i th ể ông vào đống rơm rồi đốt qua loa, phút chôcx chỉ còn lại một nắm tro.

 

Chú bỏ tro cốt của ông vào hũ, chôn ở ngọn đồi sau làng mà không khắc bia mộ.

 

Chú nói: “Tiểu Điền Tử, theo chú lên thành phố nhé.”

 

Tôi nói: “Chú ơi, cháu không muốn đi thành phố, chú cứ đi đi.”

 

Tôi không muốn theo chú lên thành phố, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho chú.

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Chú nói: “Đi thôi, ông bà cháu đều đã không còn, theo chú đi, dọn đồ đi, trước khi trời tối, chúng ta sẽ tới thành phố.”

 

Tôi gật đầu: “Cảm ơn chú.”

 

Chú vào phòng phía tây dọn đồ, còn tôi vào phòng phía đông để thu dọn. 

 

Tôi lấy ra ba con búp bê từ trong rương. Một con bị kh âu m ắt và m iệng, con thứ hai bị khâ..u châ..n, và con cuối cùng bị kh âu c ổ. Ba con búp bê này là mẹ đã để lại cho tôi, chỉ là… họ đã quên mất rồi…

 

HẾT

#trasuatiensinh 

Loading...