"Ai nhắn tin cho em?"
Giọng hắn chất vấn đầy lạnh lẽo.
Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.
Từng sợi lông trên cơ thể đều dựng đứng lên.
Đầu óc tôi tê rần, một nỗi sợ bản năng bao trùm lấy tôi.
Đây là bóng ma từ kiếp trước.
Sau khi cưới Lục Hân, bất cứ khi nào tôi tiếp xúc với đàn ông khác, tôi đều bị hắn đánh đập dã man.
Nhưng lần này, tôi không thể lùi bước!
Tôi cắn mạnh vào môi dưới, dùng cơn đau để ép mình tỉnh táo.
Ngay sau đó, tôi nhanh chóng giấu điện thoại đi, quay lại mỉm cười với hắn.
"Đồng nghiệp."
"Công việc thôi."
Nhưng Lục Hân hiển nhiên không tin.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như dao.
Hắn muốn tìm dấu hiệu tôi chột dạ từ biểu cảm của tôi.
Chỉ có kẻ bẩn thỉu mới luôn nghĩ người khác cũng bẩn thỉu như mình.
Hắn vẫn tự tin rằng bản thân mới là người nắm giữ chân lý.
"Đưa điện thoại cho anh!"
Hắn chìa tay ra, giọng nói có chút run rẩy.
Lượng adrenaline trong hắn đang tăng vọt.
Bằng khóe mắt, tôi thậm chí có thể nhìn thấy nắm đ.ấ.m của hắn đã siết chặt.
Chưa kết hôn mà đã muốn động tay động chân rồi sao?
Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn.
Hắn mở ra, nhanh chóng lướt kiểm tra.
Khi thấy tin nhắn là của một cô gái, sắc mặt hắn mới dịu đi.
"Đồng nghiệp nữ à?"
"Sao không nói sớm?"
Hắn đưa điện thoại lại cho tôi.
Tôi cười, thở phào nhẹ nhõm.
May mà tôi đã sớm lập riêng một số liên lạc với huấn luyện viên của mình.
Lúc này, Trần Mai cũng đã xem xét căn nhà xong.
Bà ta hớn hở bước ra, đột nhiên kéo tay tôi lại.
"Trước đây tôi nghe con trai tôi nói, cô định mua nhà cho em trai cô ?"
"Có thật không?"
Bà ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy đe dọa.
Chỉ cần tôi dám thừa nhận, bà ta sẽ lập tức chửi tôi không còn manh giáp.
Nghe đến chuyện này, Lục Hân cũng lập tức chen vào.
"Đúng vậy, anh cũng định hỏi em chuyện này!"
"Em chưa mua đấy chứ?"
"Nếu em mua rồi thì đừng mơ bước chân vào nhà họ Lục!"
Hai mẹ con hắn diễn như thể nhà họ có ngai vàng vậy.
Tôi mỉm cười, khoát tay.
"Em nghe lời, không mua nữa."
"Hai người nói đúng, con gái lấy chồng là nước đã đổ đi."
"Từ giờ, tiền của em chỉ dành cho nhà họ Lục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-muon-toi-nop-toan-bo-tai-san-truoc-khi-ket-hon/4.html.]
Nghe tôi nói vậy, hai mẹ con họ liếc nhau đầy hài lòng.
"Thế còn được."
"Cái thằng em trai cô chẳng có học hành, chẳng có văn hóa, lại còn là hộ khẩu nông thôn, tốt nhất là về quê ở trong cái nhà rách của nó đi, mua nhà trong thành phố làm gì?"
"Loại nó mà cũng đòi bon chen lên thành phố à?"
"Đúng là gà rừng cũng muốn thành phượng hoàng!"
Từng lời họ nói đều sỉ nhục Giang Hoài.
Sự kiên nhẫn của tôi rốt cuộc cũng bị khuấy động.
Nước mắt tôi trực trào, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Tôi thề…
Đây là lần cuối cùng tôi để họ sỉ nhục em trai tôi như thế!
Nói tôi thế nào cũng được.
Nhưng Giang Hoài—
Không được phép động đến nó!
Lễ cưới giữa tôi và Lục Hân được ấn định một tuần sau.
Hôm thử váy cưới, Lục Hân nhìn tôi qua gương rồi bất chợt nhíu mày đầy ghét bỏ.
"Sao em ngày càng đô thế?"
Hắn cấu thử cánh tay tôi, rồi bĩu môi chê bai.
"Cứ như đàn ông vậy."
Tôi nghiêng đầu nhìn lại trong gương, rồi khẽ mỉm cười.
"Có lẽ gần đây em ăn hơi nhiều."
Lời vừa dứt, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
"Sắp cưới rồi mà còn ăn thả phanh?"
"Thôi thôi, tự thử đi, anh bận lắm!"
"Anh còn phải về đơn vị làm việc nữa!"
Hắn vẫy tay chào hờ hững, không muốn nán lại dù chỉ một giây.
Tôi không nói gì, chỉ âm thầm cười lạnh trong lòng.
"Đơn vị" sao?
Hừ, chắc lại là công hội game chứ gì?
Tôi không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa, chỉ nhìn vào chính mình trong gương.
Khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, tôi vẫn xinh đẹp như trước.
Nhưng cảm xúc lúc này đã hoàn toàn khác.
Trước đêm cưới, Giang Hoài hẹn tôi gặp mặt.
Vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi liền dang tay ôm chầm lấy.
Nhưng Giang Hoài trông có vẻ rất lo lắng.
Hai mắt quầng thâm, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
"Sao thế? Không ngủ được à?"
Tôi rất quan tâm cậu ấy.
Kiếp này, tôi đã coi cậu ấy là người thân duy nhất của mình.
Giang Hoài im lặng một lúc lâu, rồi ấp úng mở lời, vẻ mặt đầy do dự.
"Chị, chị thực sự nghĩ kỹ chưa?"
"Chị... thật sự muốn cưới hắn?"
Câu hỏi này dường như đã chất chứa trong lòng cậu ấy từ lâu.
Đến khi thốt ra, Giang Hoài có cảm giác như đang đánh cược mọi thứ.
Tôi khựng lại một chút, rồi nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, cưới."