Bạn Thân Trà Xanh Ngang Nhiên Tới Cướp Hôn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-03-01 13:21:39
Lượt xem: 919

[FULL] Bạn Thân Trà Xanh Ngang Nhiên Tới Cướp Hôn

Tác giả: Thẩm An Ý

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngày tôi kết hôn, bạn thân trà xanh mặc váy cưới giống hệt tôi ngang nhiên đến cướp hôn.

Chồng mới cưới của tôi ghét bỏ né tránh, khiến cô ta ngã sõng xoài xuống đất.

Tôi bước đến, giẫm một chân lên chiếc váy cưới mà cô ta mua trên Pinduoduo với giá 9 tệ 9, buông lời mỉa mai: "Buồn cười c.h.ế.t mất, trong lòng cô còn không tự biết thân phận của mình là gì à?”

1

Sau khi tan học, bạn trai Yến Trăn vừa hoàn thành lớp nam đức của tôi, lái chiếc BMW khiêm tốn đến đón tôi đi ăn.

Tiếng thông báo tin nhắn của anh reo liên tục, tôi tiện tay cầm lên xem.

Chậc chậc chậc, bạn thân Vương Dao gửi một loạt mười mấy tấm ảnh tất trắng, tất đen đủ các góc độ khác nhau cho anh.

Cô ta còn nũng nịu gửi tin nhắn thoại: "Anh Trăn, anh có thể xem giúp em màu nào đẹp hơn không?"

Yến Trăn sợ đến mức đạp phanh gấp, chiếc xe phía sau suýt chút nữa đ.â.m phải xe anh, bấm còi inh ỏi.

"Em yêu, đừng dọa anh như vậy chứ."

Tôi cầm điện thoại của anh lên lắc lư trước mặt anh: "Không phải là anh nên giải thích cho em nghe sao?"

2

Buổi tối, Yến Trăn chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi quỳ trên bàn phím thành khẩn khai báo.

"Em yêu, anh thật sự không cố ý đâu mà, cô ta nói cô ta là bạn thân nhất của em, em bảo cô ta kết bạn với anh. Sau khi anh kết bạn xong gần như quên mất có người này, em phải tin anh!”

“Anh có bằng chứng không?"

"Anh còn chưa nói chuyện với cô ta, không tin em bảo em trai hack điện thoại anh xem thử đi, anh thật sự trong sạch như tờ giấy trắng."

Yến Trăn vỗ vỗ lồng n.g.ự.c trắng nõn của mình, để lộ ra đường nét cơ bắp cuốn hút.

Tôi cạn lời, có ai lại so sánh như vậy chứ, còn muốn dùng "mỹ nam kế" để qua mặt tôi, đừng có mơ.

"Vậy anh xóa cô ta đi, em nhìn thấy ngứa mắt."

Tôi ném điện thoại xuống chân anh, ý bảo anh mau làm.

Yến Trăn nhặt điện thoại lên nhưng không mở ra, nịnh nọt sáp lại gần ôm lấy đầu gối tôi, cọ cọ.

"Em yêu, anh thật sự không có hứng thú với cô ta, không tin em lấy một video ngắn mà em thích xem ra để thử anh, anh thật sự chỉ có thể 'maka baka' với một mình em, người khác đều không được, á!"

"Video ngắn gì chứ, này, em không có đâu, anh đừng có mà nói bậy, thôi được rồi, hôm nay cứ như vậy đi."

Tôi hoảng hốt, mọi người đều là người lớn cả rồi, có những chuyện khó nói ra, rõ ràng tôi đã xóa hết mấy “tư liệu” kia đi rồi.

Nhưng nghe anh nói chỉ có thể "maka baka" với một mình tôi.

Tôi cố gắng kìm khóe miệng đang nhếch lên, giả vờ bình tĩnh ho khan hai tiếng, rung rung chân.

"Em yêu, mỗi khi em nói dối hay đắc ý, em đều thích rung chân."

Yến Trăn cố nhịn cười.

Chết tiệt, có những người không biết nói chuyện thì im lặng đi có được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/index.php/ban-than-tra-xanh-ngang-nhien-toi-cuop-hon/chuong-1.html.]

Tôi muốn bỏ của chạy lấy người, không chịu nổi kiểu này nữa.

"Haiz, em yêu, em yêu, đừng vội mà. Không phải em rất ghét nhỏ trà xanh giả vờ là em, cướp đồ của em sao?"

Tôi ngồi lại xuống sofa, gật đầu ra hiệu cho anh nói tiếp.

"Chuyển cho anh 50 tệ, anh sẽ lên kế hoạch trả thù giúp em..."

Hôm nay có phải ngày sale khủng gì đâu, chuyển cái gì mà chuyển.

Thôi bỏ đi, mặc kệ tên đàn ông chó này đi.

Nhưng có mặc kệ hay không, Yến Trăn vẫn bế tôi khỏi sofa, đưa về phòng ngủ.

Yến Trăn như một chú cún con vẫy đuôi, đáng thương nhìn tôi: "Vợ ơi, có phải em đói rồi không, đã bốn, năm ngày em không ăn bữa khuya rồi?"

Tôi sợ hãi, vội vàng cuộn chăn quấn lấy mình, người đói chắc chắn không phải là tôi, mà là người... đã "ăn chay" lâu ngày.

Chiều hôm sau có tiết học, tôi hiếm khi quàng khăn lụa đến trường.

Lúc xuống xe, tôi vẫn còn đang xoa eo, véo tai Yến Trăn.

Anh còn không biết xấu hổ sáp lại gần, khẽ hôn lên khăn lụa trên cổ tôi: "Em yêu, chiếc khăn này đẹp đấy."

Tôi đánh mạnh vào đầu "cún" của anh, nhanh chóng bước xuống xe, nếu không phải tại anh thì tôi có cần phải đeo cái này không?

3.

Cửa phòng ký túc xá hé mở, tôi còn chưa bước vào đã thấy Vương Dao đang cúi đầu lấy chai serum LaMer mà Yến Trăn tặng tôi nhỏ lên đùi mình, còn căn góc chụp mấy tấm ảnh.

Không có gì bất ngờ thì, lát nữa mấy tấm ảnh này cũng sẽ xuất hiện trên Wechat của Yến Trăn.

Tôi còn nghe thấy cô ta đang ngân nga bằng giọng hát lạc nhịp, nghe thôi đã thấy sợ.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đập vào tường.

"Á!" Vương Dao giật mình đến mức sắp rớt cả mũi, cô ta run tay làm rơi lọ serum của tôi xuống đất.

Hay lắm, giờ thì bắt quả tang ngay tại trận.

Tôi bước vào, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta: "Vương Dao, sao cậu lại dùng trộm đồ dưỡng da của tớ vậy?"

Tôi vốn tưởng Vương Dao còn chút liêm sỉ, sẽ chột dạ xin lỗi, không ngờ cô ta căn bản là mặt dày vô liêm sỉ.

"Tinh Hồi, sao cậu lại nói tớ dùng trộm, chúng ta là bạn thân nhất cơ mà, tớ dùng đồ dưỡng da của cậu thì có làm sao?" Vương Dao thản nhiên lôi một chiếc váy ngủ từ trong tủ quần áo của tôi ra, định mặc lên người.

Rõ ràng cô ta đã quen thói, bây giờ còn dám dùng đồ của tôi ngay trước mặt tôi.

Bảo sao đồ dưỡng da, dầu gội đầu của tôi lại hết nhanh như vậy, hóa ra là do cô ta lén dùng.

Thật sự quá ghê tởm, lát nữa tôi phải vứt hết tất cả mọi thứ đi.

Chiếc váy đó là Yến Trăn làm, tuy rằng bề ngoài không được đẹp cho lắm, nhưng đó là do một thiếu gia chưa từng phải động tay chân làm việc gì tự tay làm cho tôi, cái gì cũng có thể vứt, nhưng cái này thì không thể.

Tôi vội vàng lao tới giật lại: "Cậu đừng mặc quần áo của tớ nữa."

"Úc Tinh Hồi, sao cậu keo kiệt thế, cùng lắm thì cậu cũng mặc đồ của tớ là được chứ gì." Vương Dao ném bộ quần áo rẻ tiền của cô ta lên giường tôi.

Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, hai cái này như nhau được chắc?

May mà tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của người này, nếu không thì suýt chút nữa bị "đào góc tường" mà không hay biết.

"Không cần." Tôi ném quần áo của cô ta về giường cô ta, sau đó lấy một cái túi rác lớn, bỏ tất cả đồ của tôi vào, tôi không thể ở ký túc xá này thêm một giây nào nữa, vẫn là về nhà ở thì hơn.

Vương Dao thản nhiên đổ mười mấy đôi tất đang ngâm trong chậu rửa mặt của tôi vào máy giặt.

Tôi hết chịu nổi, không thèm thu dọn đồ đạc nữa, tức giận gọi tài xế gia đình, bảo anh ấy đến đón tôi đi spa.

Loading...